''Hiện tại, em thật sự rất xinh đẹp!"
Tô Uyên cười nhẹ.
Sau đó tránh đi chỗ khác.
Không để cho Lâm Bình thành công.
Nhìn thấy Tô Tuyên trốn tránh, nụ cười trên gương mặt Lâm Bình càng trở nên tươi tắn hơn.
Mặc dù xung quanh không có ai, nhưng đây vẫn là nơi công cộng, Lâm Bình không thể ôm Tô Uyên ở một nơi như thế này.
Vì vậy, Lâm Bình lại nói: " Em trốn không thoát khỏi bàn tay anh đâu."
Nói xong.
Lâm Bình cất bước, đuổi theo hướng Tô Uyên đang chạy.
Dưới bóng hoàng hôn duy nhất còn sót lại, có hai bóng người đang đùa vui.
Nhìn cảnh tượng như vậy, giống như một bức tranh tình yêu tuyệt đẹp.
Nó làm cho người khác có cảm giác như gió xuân hạnh phúc đang đến.
Cuối cùng.
Giống như Lâm Bình nói, Tô Uyên vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Bình.
Sau khi đi đến chiếc xe BMW của Tô Uyên.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Bình giống như con sói sắp chết đói, anh giống như đang chuẩn bị ăn thịt cô, hơn nữa còn không ngừng cù, khiến Tô Uyên cười không ngừng.
Nụ cười giống như đóa hoa đang nở làm lay động lòng người.
Tô Uyên rốt cục cũng phải cầu xin tha thứ.
"Được rồi được rồi, em đồng ý với anh được chưa?"
Tô Uyên nói.
Sau đó, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Một lúc sau Lâm Bình mới buông Tô Uyên ra.
Rồi ngồi lên xe, lái chiếc BMW hiên ngang rời đi.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Ngồi ở ghế lái phụ, Tô Uyên sắc mặt vẫn ửng hồng như quả đào chín, không giấu được tò mò hỏi.
"Chúng ta trở về Hải Châu."
Lâm Bình khẽ nói.
"Được."
Tô Uyên gật đầu.
Không khác gì câu, chồng đàn vợ hát.
Bất kể Lâm Bình muốn đi đâu, muốn làm cái gì, cô đều không có ý kiến.
Hải Châu, tại khu có hoa viên hạnh phúc.
Nhà họ Lâm.
Đúng lúc Lâm Bình cùng Tô Uyên về nhà, vợ chồng Lâm An Quốc cùng Trần Thanh Hà đã chờ hai người sẵn ở phòng khách.
Trên đường về nhà, Lâm Bình đã gọi điện trước cho họ, nói sẽ dẫn Tô Uyên đến.
Lâm An Quốc cảm thấy rất phấn khởi.
"Cha mẹ, con đưa con dâu tương lai về nhà rồi."
Vừa mở cửa, Lâm Bình nắm tay Tô Uyên, vừa cười vừa nói.
"Thằng nhóc này, sao con không đưa Tô Uyên về đây sớm hơn? Nếu về sớm một chút, chúng ta đã chuẩn bị tốt hơn rồi, Lâm Nhã cũng không đi công tác ."
Lâm An Quốc trừng mắt với anh nói.
"Cha, cha đừng có giận mà, con cùng Tô Uyên đi lấy giấy chứng nhận, nên thời gian bị trì hoãn một chút."
Lâm Bình cười nói.
"Lấy giấy chứng nhận sao?"
Lâm An Quốc hơi sửng sốt.
Lập tức, khuôn mặt trở lên vui mừng.
"Các con, lĩnh giấy chứng nhận.. . . . . Kết hôn?"
Lâm Bình gật đầu.
Đồng thời, đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Lâm An Quốc xem.
Lâm An Quốc chăm chú nhìn, lại đưa cho Trần Thanh Hà.
Niềm vui khó có thể giấu được.
Hai mắt thậm chí đã ướt nhòe đi.
Lâm An Quốc cười, ra sức vỗ vai Lâm Bình, nói: "Tên nhóc này, con cùng Tô Uyên đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, sao không nói sớm? Để chúng ta còn chuẩn bị trước, con làm thế này. . . .. . "
"Cha sẽ liên hệ với bạn bè và mọi người để chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa!"
Lâm An Quốc kích động nói.
"Cha, đừng vội vàng lo chuyện hôn lễ, chờ con hoàn thành công việc sắp tới của mình, con sẽ tổ chức một đám cưới long trọng với Tô Uyên."
Lâm Bình cười nói.
"Đi thôi."
Cuối cùng, Lâm An Quốc cũng gật đầu đồng ý.
"Chú, dì, đây là chút quà cháu chuẩn bị mang đến tặng hai người."
Lúc này, Tô Uyên mới cười nói.
Đồng thời, đem quà đã chuẩn bị đưa cho Lâm An Quốc cùng Trần Thanh Hà.
" Cái này. . . . . .Tô Uyên, từ nay về sau con chính là con dâu nhà họ Lâm, con không cần tặng quà cáp cho chúng ta đâu. . . . . . Này. . . . . Mất công con lại còn phải chuẩn bị quà. . . . . ."
Nói xong, Lâm An Quốc liếc mắt lườm Lâm Bình một cái.
Hơn nữa, vừa nãy khi gọi điện anh cũng chỉ nói sẽ dẫn Tô Uyên về nhà chơi một chuyến, cũng không nói hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn.
Như vậy khiến người làm cha làm mẹ như bọn họ chuẩn bị không tốt quà cáp.
"Chú, dì, còn nhiều thời gian, không phải vội vàng."
Tô Uyên cười nói.
Lâm An Quốc cùng Trần Thanh Hà có ý muốn tặng quà cô, Tô Uyên cũng không từ chối.
Suy cho cùng, cha mẹ chồng có tặng quà cho con dâu cũng là phép lịch sự.
"Tố Uyên à, thực lòng mà nói, tên nhốc thối nhà ta có thể lấy được con, thật sự là đã không biết tu được bao nhiêu đời mới có được cái phúc đó."
Lâm An Quốc cười nói.
Lâm Bình đứng bên cạnh chỉ khẽ lắc đầu cười cười.
Không ngờ có con dâu liền quên luôn đứa con là anh.
Thật là. . . . . .
Lúc này, Trần Thanh Hà mới mở miệng nói: "Tô Uyên, hiện tại con và Lâm Bình cũng đã đăng ký kết hôn, có phải cũng nên thay đổi xưng hô đi không."
"Đúng rồi đó, Tô Uyên, về sau đừng gọi là chú, dì nữa, nên sửa lại cách xưng hô thì hơn."
Lâm An Quốc cũng gật đầu, cười ha ha nói.
Nghe vậy.
Tô Uyên lập tức xấu hổ.
Hôm nay đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa tin đây là sự thật.
Nhưng dù sao.
Tố Uyên cũng là con gái của một gia đình giàu có trí thức, đồng thời là chủ tịch của một công ty, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi liền lấy lại tự tin và sự hào phóng, ngọt ngào gọi một tiếng: "Cha, mẹ."
"Tốt!"
Lâm An Quốc cười tươi đáp lại.
Trên mặt hiện lên nét vui mừng.
Một lát sau.
"Tô Uyên, đây là phong bì đỏ mẹ chuẩn bị cho con, nếu con đã gọi một tiếng mẹ, cha, thì mẹ nhất định phải lì xì cho con, con mau nhận lấy đi."
Hai người Lâm An Quốc cùng Trần Thanh Hà cùng cầm lấy lì xì đỏ.
Đưa cho Tô Uyên.
"Con cảm ơn cha, mẹ."
Tô Uyên nhoẻn miệng cười, hơi cúi người hành lễ, sau đó đưa hai tay lên nhận lì xì của Lâm An Quốc cùng Trần Thanh Hà.