Ở trước cửa Cục dân chính.
Lâm Bình đang nắm chặt tay Tô Uyên.
Tuy rằng Tô Uyên đã cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh trong cô, nhưng Lâm Bình vẫn có thể cảm nhận được rằng bàn tay của Tô Uyên đang nắm lấy tay anh không hề mềm mại như mọi ngày mà còn hơi lạnh lẽo và cứng ngắc.
Thậm chí, tay của cô còn hơi run rẩy nữa.
Lâm Bình dùng tay còn lại vuốt mái tóc mềm mượt của Tô Uyên, anh cười nói: "Đừng sợ."
"Em... Không sợ..." Tô Uyên cười, nụ cười của cô còn khó coi hơn cả lúc khóc.
Mặc dù là nói như thế nhưng Lâm Bình vẫn có thể cảm giác được Tô Uyên đang rất căng thẳng.
Thực ra, đừng nói là Tô Uyên, ngay cả bản thân Lâm Bình luôn khiến người khác sợ hãi cũng đang cảm thấy rất căng thẳng.
Chỉ có điều, anh vẫn chưa biểu hiện sự căng thẳng đó ra mà thôi.
Dù sao, chuyện kết hôn cũng là một trong số những chuyện trọng đại mà còn người phải làm trong cuộc đời.
Tất nhiên đây là lần kết hôn đầu tiên của hai người rồi!
Mặc dù lúc đi hai người vô cùng vui vẻ và háo hức nhưng đến nơi rồi họ vẫn không tránh khỏi việc lo lắng.
Lâm Bình nắm chặt tay của Tô Uyên hơn, anh muốn làm cho Tô Uyên bình tĩnh hơn, cũng cố làm bình ổn tâm trạng của anh lại.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của Lâm Bình, Tô Uyên bỗng cảm thấy vô cùng an toàn.
Tô Uyên hít sâu một hơi, chủ động nói với Lâm Bình rằng: "Đi, chúng ta đi vào thôi!"
Tô Uyên nói xong.
Tô Uyên chủ động cầm tay của Lâm Bình đi về phía trước.
...
Một lúc sau.
Hai người lại đứng ở bên ngoài một lần nữa.
Họ nhìn chăm chú hai tờ A4 màu đỏ trong tay mình.
Tô Uyên nhíu mày, cô nhìn Lâm Bình, hơi bĩu môi rồi nói: "Hừ, cầu hôn cũng không có, nhẫn kim cương cũng không có, không có một thứ gì hết, thế mà em đã bị anh lừa về nhà rồi!"
Nghe thấy Tô Uyên đang cằn nhằn, trên khuôn mặt của Lâm Bình không thể giấu được một nụ cười xán lạn.
Lâm Bình cười ha ha rồi nói rằng:
"Tại sao em không nói anh vừa nhận nuôi được một con heo nhỏ hả?"
Tô Uyên khịt mũi một cái rồi nhanh nhảu nói:
"Có anh mới là con heo nhỏ ấy… Không, dù anh là con heo thì cũng là con heo béo, là một con heo ngốc, một con heo ngốc không hiểu chuyện tình cảm..."
Cô gái đang phồng má trợn mắt kia đã có một đứa con rồi, thế mà dáng vẻ tức giận đó vẫn thật sự… Có chút đáng yêu.
Lúc này chỉ cần nhìn Tô Uyên thôi là Lâm Bình cũng hiểu tại sao con gái của anh lại đáng yêu như vậy, đúng là hai cô gái của anh ăn đáng yêu mà lớn mà.
Tô Phi Tuyết hoàn toàn được di truyền toàn bộ tính nết từ mẹ của cô bé.
"Đúng đúng đúng, anh là heo." Lâm Bình cười nói: "Chỉ có điều, bây giờ em đã là vợ của một con heo rồi, thế nên em cũng là heo mà thôi!"
Bỗng nhiên, Tô Uyên nghiêm túc nói rằng:
"Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, nếu như anh là heo, chỉ cần có thể ở cùng với anh, cho dù có bị biến thành heo thì em cũng đồng ý..."
Cô nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Sau đó, Tô Uyên lại nói bổ sung:
"Còn có điều này nữa, sau này em chính là vợ của anh rồi, em không cho phép anh bắt nạt em nữa, anh phải cưng chiều em, cho dù em có cáu kỉnh hay tức giận thì anh cũng phải dỗ dành, nhường nhịn em..."
Nghe cô nói như vậy, Lâm Bình cũng không nói đùa nữa.
Lâm Bình nghiêm túc nói rằng:
"Đương nhiên rồi, ai bảo em là vợ của anh chứ, anh không cưng chiều em thì cưng chiều ai."
"Bên cạnh anh có nhiều cô gái như vậy, ai mà biết được?" Tô Uyên hừ nhẹ một tiếng rồi nói.
"Những người đó chỉ là bạn bè, là bạn bè thôi mà..." Lâm Bình vội vàng giải thích.
Nhưng, Lâm Bình còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên Tô Uyên đưa ngón tay trỏ trắng nõn để trên môi của Lâm Bình, ngăn chặn lại những câu nói kia của anh.
Tô Uyên nói rằng:
"Không cần giải thích, em tin tưởng anh!"
Nếu như không phải tin tưởng Lâm Bình thì Tô Uyên đã ghen với vô số cô gái bên cạnh anh từ lâu rồi.
Còn nữa, chuyện lúc trước của Lâm Bình Tô Uyên cũng biết một ít, thế nhưng Tô Uyên chưa từng hỏi thêm anh bất cứ điều gì.
Chỉ riêng những điều đó thôi cũng đủ chứng minh sự tín nhiệm của cô với Lâm Bình.
Lâm Bình nhìn Tô Uyên, ánh mắt của anh ngày càng dịu dàng hơn.
Lâm Bình đưa tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay của Tô Uyên rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cô.
Lâm Bình nói rằng:
"Anh yêu em!"
Không cần dườm dà, không cần câu nệ, chỉ cần ba chữ đơn giản như vậy cũng đủ làm người ta động lòng.
"Em cũng yêu anh."
Tô Uyên cũng trả lời anh ngay.
Vừa nói xong, Tô Uyên cắn môi, cô liếc nhìn bốn phía xung quanh, tốt lắm,không có ai.
Thế là Tô Uyên bạo dạn nhón chân lên, lấy tốc độ ánh sáng lao tới hôn vào gò má của Lâm Bình một cái.
Lưu lại một dấu son môi nhàn nhạt trên má Lâm Bình.
Nhưng đó cũng chỉ là một bụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Cảm nhận được sự trơn mềm trong chốc lát, Lâm Bình đưa tay sờ mò gò má của anh một chút, được cô gái mình yêu hôn, à không, được vợ mới cưới hôn đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.
Lâm Bình cười, anh nói rằng:
"Vẫn chưa đủ."
"Làm sao? Anh còn muốn được voi đòi tiên à?"
Tô Uyên trợn trắng mắt nhìn Lâm Bình.
"Còn có nơi này cũng muốn nữa." Lâm Bình dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào đôi môi của chính mình, ra hiệu nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!