Lâm Bình không để ý đến suy nghĩ và thái độ của Tống Ngọc Anh, chưa kể, cho dù có để ý, Lâm Bình cũng sẽ không quan tâm.
Vì vậy, Lâm Bình cũng đi thẳng tới và ngồi đối diện với Mạnh Tuyết Ly.
“Lâm Bình, hay là từ nay anh gọi tôi là Tuyết Ly đi? Gọi cô Mạnh xa lạ quá, cũng như tôi gọi anh là Lâm Bình vậy.”
Sau khi Lâm Bình ngồi xuống, Mạnh Tuyết Ly lập tức nhìn Lâm Bình và nói.
Có một chút mong đợi trong mắt cô ấy.
“Được.” Lâm Bình gật đầu.
Sau đó, Mạnh Tuyết Ly giới thiệu với Lâm Bình: “Lâm Bình, đây là bạn của tôi, Tống Ngọc Anh của nhà họ Tống ở Đà Nẵng.”
Mạnh Tuyết Ly nói xong vội vàng nói với Tống Ngọc Anh: “Ngọc Anh, đây là bạn của tớ, Lâm Bình.”
“Cô Tống, xin chào.” Lâm Bình cười.
Anh có thể cảm thấy Tống Ngọc Anh có vẻ coi thường anh.
Tuy nhiên, Lâm Bình cũng không quan tâm, với thân phận của mình thì làm sao có thể quan tâm một cô gái nhà họ Tống nghĩ gì về mình.
Không nói đến Tống Ngọc Anh, cho dù là gia chủ nhà họ Tống ở đây, nếu không phải Mạnh Tuyết Ly giới thiệu, Lâm Bình sẽ không chủ động nói với ông ta nửa lời.
Ngược lại, chính nhà họ Tống đã tìm mọi cách để nói chuyện với anh.
Vẻ mặt của Tống Ngọc Anh có phần thờ ơ trước lời chào của Lâm Bình.
Tuy nhiên, vì lợi ích của Mạnh Tuyết Ly, Tống Ngọc Anh không trực tiếp bỏ qua Lâm Bình, mà gật đầu nói: “Xin chào, tôi là Tống Ngọc Anh.”
Mặc dù giọng điệu không rõ ràng là thờ ơ, nhưng nó có thể cho mọi người cảm giác giữ khoảng cách.
Lâm Bình cười, không quan tâm.
Tương tự, Lâm Bình đã không nói chuyện với Tống Ngọc Anh một lần nữa.
Mạnh Tuyết Ly hơi cau mày, cô ấy tự nhiên có thể cảm nhận được sự khinh thường của Tống Ngọc Anh dành cho Lâm Bình.
Điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi khó chịu, và nó càng củng cố ý định rời đi và đi ăn tối với Lâm Bình một mình của Mạnh Tuyết Ly.
Tuy nhiên, Mạnh Tuyết Ly chưa kịp nói, Tống Ngọc Anh đột nhiên đưa mắt nhìn Lâm Bình: “Xin hỏi anh Lâm, bây giờ anh đang học ở đâu? Hay là anh đang làm việc trong tập đoàn nào? Hay là anh làm gì khác?”
“Xin lỗi, tính chất công việc của tôi là tuyệt mật!” Lâm Bình nhẹ giọng nói.
“Bảo mật?” Tống Ngọc Anh đột nhiên cười khúc khích: “Vì công việc của anh thuộc phạm vi bảo mật, vậy anh hẳn là một người quan trọng? An toàn cá nhân của anh phải rất quan trọng, đúng không? Tại sao tôi lại thấy anh đi taxi đến đây?”
Vốn dĩ Tống Ngọc Anh không muốn chế nhạo Lâm Bình.
Tuy nhiên, Tống Ngọc Anh cảm thấy Lâm Bình đang ra vẻ trước mặt cô, Tống Ngọc Anh không khỏi chế nhạo.
Tất nhiên, cũng có một lý do tại sao Tống Ngọc Anh cảm thấy rằng Mạnh Tuyết Ly đối với Lâm Bình không chỉ là bạn bè.
Tống Ngọc Anh muốn giới thiệu Mạnh Tuyết Ly với cậu hai của nhà họ Kiều, nếu thành công, Tống Ngọc Anh cảm thấy rằng mình đã tìm được một đối tượng tốt cho Mạnh Tuyết Ly.
Cũng chính nhờ cuộc hôn nhân này, cô và chồng sắp cưới mới có thể lên thuyền của cậu hai nhà họ Kiều.
Xét cho cùng, gia đình của cô và chồng sắp cưới của cô chỉ có thể coi là hàng thứ hai và thứ ba ở Đà Nẵng, còn nhà họ Kiều là một trong những gia tộc hàng đầu ở Đà Nẵng.
Lâm Bình lắc đầu vì sự chế giễu của Tống Ngọc Anh.
Không thèm nói chuyện với Tống Ngọc Anh.
Và điều này rơi vào mắt Tống Ngọc Anh lại thành Lâm Bình bị cô nói trúng tim đen nên không phản bác được.
Tống Ngọc Anh hơi tự hào.
Quay đầu lại, nhìn Mạnh Tuyết Ly, ghé vào tai Mạnh Tuyết Ly, nói nhỏ: “Tuyết Ly, tớ thấy cậu và anh ta không chỉ đơn thuần là bạn. Là một người bạn, tớ có lòng tốt nhắc nhở cậu vì cậu chưa bao giờ yêu và cũng không có kinh nghiệm yêu. Đừng để bị lừa bởi những lời ngụy biện của một chàng trai nghèo. Cậu biết đấy, không có chuyện một túp lều tranh hai trái tim vàng, như vậy sẽ không bao giờ có được hạnh phúc đâu...”
Tuy nhiên, Tống Ngọc Anh đã bị Mạnh Tuyết Ly cắt ngang một cách lạnh lùng trước khi cô nói xong: “Tống Ngọc Anh, cậu không hiểu gì thì làm ơn đừng mở miệng có được không?”
“Ngoài ra, Lâm Bình là bạn của tờ. Nếu cậu thực sự coi tờ là bạn, cậu không nên nói như vậy về Lâm Bình.”
Lúc này, sắc mặt của Mạnh Tuyết Ly rất khó coi.
“Được, được, tớ sẽ không nói gì nữa!”
Thấy Mạnh Tuyết Ly thực sự tức giận, Tống Ngọc Anh cong môi không nói nữa.
Trong lòng càng thêm chán ghét Lâm Bình.
“Hẹn lần sau gặp mặt.”
Mạnh Tuyết Ly lại đứng lên, đã quyết định rời đi.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Mạnh Tuyết Ly cũng chuyển sang Lâm Bình.
Lâm Bình gật đầu đứng dậy.
Bây giờ, thời gian của anh có thể nói là rất quý giá, sở dĩ hôm nay anh gọi điện để hỏi xem Mạnh Tuyết Ly có còn ở Đà Nẵng hay không là vì Lâm Bình đã từng nói với Mạnh Tuyết Ly rằng khi anh quay lại thì sẽ mời Mạnh Tuyết Ly ăn.
Bằng không, Lâm Bình làm sao có thể lãng phí thời gian vào lúc này.
Việc Lâm Bình dính líu quá nhiều đến Tống Ngọc Anh lại càng không.
Vừa rồi, Lâm Bình quyết định rằng nếu Mạnh Tuyết Ly vẫn định ở lại với Tống Ngọc Anh, đợi những người bạn khác của họ tới, Lâm Bình định về trước và mời Mạnh Tuyết Ly đi ăn tối sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!