Phát hiện này khiến Lâm Bình vui mừng không thôi.
Trước đây, mặc dù Lâm Bình luôn rất ghen tị với trang bị trữ vật của mấy người của Mai Tuyết Lam, nhưng theo mấy người Mai Tuyết Lam, cái gọi là trang bị trữ vật của họ chỉ là một phương tiện kết nối với không gian bản nguyên của những cường giả chân thần khác mà thôi.
Vậy, ngay cả khi mấy người Mai Tuyết Lam đưa trang bị trữ vật cho Lâm Bình, anh cũng không dám sử dụng.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Bình không bao giờ có ý đồ với trang bị trữ vật của mấy người Mai Tuyết Lam.
Nhưng bây giờ, anh đã tìm thấy một không gian trữ vật không có chủ trên người Lê Tông.
Điều này làm sao có thể khiến Lâm Bình không kích động được.
Trong trường hợp này, chín thanh kiếm bị gãy của anh, bao gồm cả thanh yêu đao “Phệ Huyết”, rìu thần Khai Thiên, và những thứ khác, hiện tại đã có một nơi để cất giữ chúng.
Thay vì mang chúng mọi lúc.
Thật sự rất bất tiện.
Tất nhiên, điều khiến Lâm Bình ngạc nhiên nhất là bởi vì bản thân Lê Tông không phải là một cường giả chân thần thực sự, khi đó anh ta mở ra không gian bản nguyên, cũng là do có sự giúp đỡ của cha Cao Trần Hải mới làm được.
Do đó, không gian bản nguyên được kết nối bởi ngọc bội của Lê Tông không yêu cầu bất cứ thứ gì liên quan đến Lê Tông để mở ra.
Dù gì, sau khi Lê Tông bị cắt đứt còn đường tiến lên chân thần vào hai mươi năm trước, anh ta đã không có khả năng sử dụng không gian bản nguyên của mình nữa.
Chỉ cần dùng tinh thần lực để mở ra là được.
Tuy rằng Lê Tông để lại một chút cấm chế tinh thần lực trên mặt ngọc bội, nhưng lúc này Lê Tông đã chết, cho dù là bởi vì Lê Tông chết không lâu, tinh thần lực của anh ta vẫn chưa tiêu tán, nhưng chuyện này cũng không làm khó được Lâm Bình.
Lâm Bình không mất nhiều thời gian để quét sạch tinh thần lực trên ngọc bội của Lê Tông.
Sau đó, khi tinh thần lực của Lâm Bình đi vào ngọc bội, Lâm Bình phát hiện bên trong ngọc bội thực sự có một không gian khác.
Không gian không rộng lắm.
Nó chỉ có kích thước khoảng ba mét khối.
Nhưng ngay cả như vậy, điều này cũng đủ khiến Lâm Bình kích động.
“Không đúng, không gian này không phải tồn tại trong miếng ngọc bội đó.”
Ngay sau đó, Lâm Bình đã lẩm bẩm một mình.
Anh nhận thấy rằng, như Mai Tuyết Lam và những người khác nói, thứ mà anh tưởng là trang bị không gian, thực chất chỉ là phương tiện kết nối mà thôi, bên trong miếng ngọc bội không hề tồn tại không gian.
“Bản nguyên? Không gian bản nguyên? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Lâm Bình cau mày.
Nhưng Lâm Bình không nghĩ tới.
Tuy rằng hiện tại anh rất mạnh, nhưng dù sao cũng chưa đạt tới cảnh giới gần đến thần như Lê Tông, tinh thần lực còn lâu mới đạt tới cảnh giới của thần.
Khi tinh thần lực của anh đủ mạnh, anh sẽ xem xét lại vấn đề này.
Đúng vào lúc này.
Lâm Bình bị thu hút bởi những thứ được lưu trữ trong không gian bản nguyên của Lê Tông.
Không gian bản nguyên của Lê Tông không lớn, cất giữ không nhiều thứ, ngoài vài bộ quần áo ra thì chỉ có một thanh kiếm, vài chai lọ và một cuốn sách.
Lâm Bình đã lấy thanh kiếm đó trước, nó là một thanh kiếm gãy!
Không phải là thanh kiếm chưa hoàn thiện, mà là dường như thiếu một thứ gì đó trong đó, khiến thanh kiếm không hoàn thiện.
Sau khi xem qua, Lâm Bình cảm thấy thanh kiếm này không bằng thần binh “Xích Lôi” của Lê Tông, nên mất hứng.
Sau đó, Lâm Bình nhìn sang những chiếc hộp và lọ ngọc bên cạnh.
Tuy nhiên, Lâm Bình đã lấy cuốn sách cổ bên cạnh trước.
Lâm Bình nghĩ rằng những gì được ghi trong đó là bí mật hay gì đó.
Nhưng khi Lâm Bình mở ra xem, anh phát hiện ra rằng hóa ra nó ghỉ lại những món đồ mà khi Lê Tông chế tạo bán thần binh cần dùng tới.
Từ nội dung trên, Lâm Bình cũng rút ra được.
Thanh kiếm gãy đó hóa ra là phiên bản sơ khai của Xích Lôi, nhưng có điều Lê Tông đã chế tạo thất bại, đến bán thần binh cũng chưa đến. Nó có thể ngang hàng với thanh kiếm Thanh Huyền của Mai Tuyết Lam.
“Cuốn sách này có thể giao cho Viện nghiên cứu vũ khí.”
Lâm Bình nghĩ, rồi lại mở một trong những chiếc hộp.
“Quả chứa tinh thần lực?”
Trong phút chốc, hai mắt Lâm Bình sáng lên.
Lâm Bình có cảm giác quả trước mặt có cấp bậc còn cao hơn quả dưỡng thần, có lẽ tác dụng sẽ còn lớn hơn.
Tuy nhiên, Lâm Bình chưa bao giờ nhìn thấy loại quả này, không biết tên của nó là gì.
Nhìn hai cái hộp và hai cái chai bên cạnh, khóe miệng Lâm Bình không khỏi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Sau đó, mở hai hộp bên cạnh nó một lần nữa.