Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 436: Lời nhắn của Hoàng Viễn Phương.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Bình đột nhiên lạnh đi. "Lâm Bình, đừng…..... Thấy vậy, Hà An Phúc lập tức gọi lại, giống như biết Lâm Bình muốn làm gì, đồng thời lắc đầu với Lâm Bình: "Chú tin bọn họ sẽ được xét xử công bằng". 11

Lâm Bình khẽ gật đầu: "Được".

Sau đó, Lâm Bình thu lại ý lạnh trên mặt, không nhìn Lý Hồng nữa.

Hai mắt Lý Hồng oán độc nhìn Lâm Bình. "Cậu không muốn tiền thì sẽ có người muốn" Lý Hồng âm thầm nói trong lòng.

Sau khi Lý Hồng rời đi, Lâm Bình gọi một người trong tổ chức thần bí âm thầm theo dõi Lý Hồng.

Quả nhiên, Lý Hồng nóng đầu lên thật sự mua chuộc sát thủ.

Đưa ra giá cao đến cả mấy chục tỷ.

Nhưng sau khi tên sát thủ nhận lệnh và đến Dung Thành, lúc còn đang dò xét đã bị người của tổ chức thần bí bắt được.

Rồi sau đó giao cho Dung Thành.

Sau khi biết được tin này, Dư Bình Hải mắng trong tuyệt vọng: "Đồ đàn bà ngu ngốc, ngu ngốc, thật sự ngu ngốc".

Cuối cùng, vụ án của Dự Bình Hải liên quan đến không ít người. Mà Dư Bình Hải, Dư Uy Hải, Dư Phi Long, Lý Hồng và các thành viên cốt cán của nhà họ Dư đều bị vào tù.

Đặc biệt đứng đầu là Dư Bình Hải, với rất nhiều tội danh khác nhau được kết án chung thân. Nhưng một tháng sau khi Dư Bình Hải vào tù thì lại chết vì bệnh.

Mà Dư Long Phi từ thiên đường rơi xuống trở thành tù nhân, loại thay đổi thân phận này khiến cậu ta không thể chấp nhận được, theo thời gian cảm xúc dần sụp đổ. Cuối cùng trở nên điên điên khùng khùng.

Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.

Sau khi biết nhà họ Dư đã chịu trừng phạt thích đáng, một nhà Hà An Phúc một lần nữa trở về Ba Thành. Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn rời khỏi nơi mà họ đã sống cả đời.

Hà An Phúc cũng từ chối việc Lâm Bình muốn đưa cho bọn họ một khoản tiền.

Lâm Bình không còn cách nào khác, đành coi như thôi.

Chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, giúp Hà Tuấn Lương có một công việc ổn định với mức lương cao ở Ba Thành. Đồng thời, nói với Tưởng Phổ Trạch chăm sóc tốt một nhà Hà An Phúc.

Tưởng Phổ Trạch vốn đang suy nghĩ làm sao mới có thể tạo quan hệ với Lâm Bình.

Sau khi biết được tin này, lập tức đồng ý.

Lâm Bình cũng hoàn toàn yên tâm.

Loại người như Tưởng Phổ Trạch, chỉ cần anh vẫn còn ở đó, vậy thì hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức che chở nhà họ Hà.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Lâm Bình rời khỏi

Dung Thành và chuyển hướng đến trại huấn luyện Suối

Vàng.

Trại huấn luyện Suối Vàng.

Khi Lâm Bình đến.

Hứa Tình Nhi mặc một bộ đồ đen bó sát, lái một chiếc xe Jeep đầy hơi thở hoang dã, tự mình đến đón Lâm Bình. Dưới đường viền của bộ đồ đen bó sát, có thể nhìn thấy thân hình hoàn hảo đầy đặn, đường cong hoàn mỹ của Hứa Tình Nhi, Lâm Bình ở trước mặt nhìn không sót một cái gì. "Chị sao rồi?" Sau khi lên xe, Lâm Bình ngồi ở ghế phụ, trực tiếp hỏi. Lần này anh tới Suối Vàng, chủ yếu là đến thăm Hoàng

Viễn Phương.

Đồng thời, anh muốn đích thân điều tra vết thương của Hoàng Viễn Phương rốt cuộc là thế nào, chỉ có như vậy trong lòng Lâm Bình mới nắm chắc. “Tình hình trước đó vẫn ổn, có điều mấy ngày nay thầy đang bế quan, mấy ngày nay tôi không gặp được thầy Hứa Tình Nhi nói.

Đồng thời, lái Jeep chạy vào bên trong Suối Vàng, chạy tới nơi ở của Hoàng Viễn Phương.

Đến sân nơi Hoàng Viễn Phương đang ở "Là thầy nói cho chị, ông ấy đang bế quan?" Lâm Bình nhíu mày hỏi. "Đúng vậy, trước khi thầy bế quan có đến tìm ta một lần, sao vậy?" Hứa Tình Nhi hơi nghi hoặc hỏi.

Trong phong không có dao động hơi thở của vật sống" Lâm Bình trầm giọng nói.

Hứa Tình Nhi chỉ là cảnh giới Hóa Cảnh, không có tinh thần lực, mà anh hiện tại mặc dù vẫn chưa khôi phục đến cảnh giới Thần Cảnh, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tính là nửa cường giả Thần Cảnh, có thể sử dụng tinh thần lực.

Lâm Bình không cảm nhận được dao động hơi thở của bất kì vật sống nào.

Chỉ có hai khả năng.

Hoặc là Hoàng Viễn Phương không có ở trong phòng.

Hoặc là….......

Kết quả này, Lâm Bình không dám nghĩ đến.

Lúc này, Lâm Bình đẩy cửa sân bước vào. Hứa Tình Nhi cũng vội vã theo vào.

Trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Nhưng rất nhanh.

Hai người phát hiện, không có bóng dáng của Hoàng Viễn Phương trong sân.

Bên trong phòng cũng không có ai. "Thầy đầu rồi?" Hứa Tình Nhi có chút lo lắng hỏi. Mà lúc này, Lâm Bình cầm lên một tờ giấy được đặt trên bàn.

Sau khi xem xong, Lâm Bình cau mày nói: "Thầy đi vào cấm địa". "Cái gì?"

Nghe vậy, trên mặt Hứa Tình Nhi lộ ra một tia kinh ngạc.

Sau đó, cô nhanh chóng cầm lấy tờ giấy trong tay Lâm Bình.

Chỉ thấy trên đó viết: "Thầy muốn dùng thân thể tàn phế này đi vào cấm địa Suối Vàng đánh cược một lần, thành công thì trở về, đừng đi tìm!

Bất kể là ai, nhất định không được đi vào cấm địa.

Đặc biệt là Lâm Bình, nhớ lấy!.

Hoàng Viễn Phương".

Sau khi xem xong tin này, trên nặt Hứa Tình Nhi hiện lên một tia áy náy: "Thật xin lỗi, vậy mà tôi không phát hiện ra thầy rời đi". "Không sao, nếu thầy cố ý giấu, cho dù ông ấy hoàn toàn không có võ công, chị cũng chưa chắc có thể phát hiện được" Lâm Bình trầm giọng nói. "Tôi muốn đi cấm địa một chuyến".

Cuối cùng, Lâm Bình lại lên tiếng. "Nhưng mà thầy đặc biệt bàn giao không thể để cậu đi, nếu cậu đi, một khi..... Không ra được, sẽ xảy ra chuyện lớn, Đà Nẵng bên kia cũng sẽ không đồng ý……...….. Ủng hộ team chúng mình* bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn

Hứa Tình Nhi nhìn Lâm Bình, vẻ mặt có chút phức tạp. "Chuyện này sẽ không báo cáo với bên Đà Nẵng" Lâm Bình đưa ra quyết định: Hơn nữa, ta tự có biện pháp, chỉ ở bên ngoài thăm dò một chút, sẽ không để cho mình xảy ra chuyện, một khi có chuyện tôi sẽ lập tức lui ra ngoài.

Hứa Tình Nhi biết, chuyện Lâm Bình đã quyết định cho dù cô là sư tỷ của Lâm Bình, cũng rất khó thay đổi được quyết định của Lâm Bình. "Tôi sẽ đi chung với câu, có thể hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt hơn" Cuối cùng, Hứa Tình Nhi nói.

Nếu...... Thật sự gặp phải nguy hiểm gì, vậy cô sẽ hi sinh bản thân, để tìmcách đưa Lâm Bình an toàn trở về "Chị đi, vậy chỉ có thể cản trở tôi" Lâm Bình cười nói. "Cầu...... Hừ...... Chờ ta đạt đến cảnh giới Thần Cảnh, nhất định phải đánh cho cậu một trận, xem cậu kiêu ngạo kiểu gì...... Hứa Tình Nhi nghiến răng nói.

Đương nhiên.

Nàng tất nhiên hiểu dụng ý của Lâm Bình, nói cô cản trở chẳng qua là Lâm Bình cố ý nói như vậy mà thôi. "Vậy cậu nhớ cẩn thận".

Hứa Tình Nhi chỉ có thể gật đầu đồng ý. "Tôi không muốn chết, thì sẽ không có ai lấy được mạng của tôi" Lâm Bình cười nói.

Sau đó.

Cùng Hứa Tình Nhi đi thẳng vào sâu bên trong cấm địa của trại huấn luyện Suối Vàng.

Bên ngoài cấm địa Suối Vàng, có một đội học viên võ giả của trại huấn luyện Suối Vàng và một đội chiến sĩ đặc chủng võ trang đầy đủ đang phòng thủ ở đây.

Nhìn thấy Lâm Bình và Hứa Tình Nhi đến.

Lập tức, tất cả mọi người đều cúi chào với hai người họ.

Lâm Bình và Hứa Tình Nhi khẽ gật đầu.

Nhưng Lâm Bình lại phát hiện, có một bóng dáng quen thuộc trong số các học viên của Suối Vàng đang phòng thủ bên ngoài cấm địa Suối Vàng hôm nay.

Đương nhiên đó là Đường Thanh Tâm. "Các cậu có phát hiện hiệu trưởng Hoàng từng tới đây chưa?".

Sau khi đến bên ngoài cấm địa, Hứa Tình Nhi hỏi đội chiến sĩ đặc chủng đang đóng quân bên ngoài cấm địa Suối Vàng. "Báo cáo hiệu trưởng Hứa, không có".

Ngay lập tức, đội trưởng của chiến đội đặc chủng trả lời Hứa Tình Nhi.

Hứa Tình Nhi khẽ gật đầu.

Lâm Bình nhìn Hứa Tình Nhi, thở dài.

Bởi vì cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Ngay cả Hứa Tình Nhi cũng không phát hiện được

Hoàng Viễn Phương rời khỏi phòng.

Vậy thầy muốn tránh những chiến sĩ đặc chủng này, cũng không phải việc gì khó.

Sau khi Lâm Bình chào hỏi mọi người thì lập tức đi vào trong cấm địa.

Nhưng ngay lúc này.

Trong đội học viên Suối Vàng, Đường Thanh Tâm đột nhiên đưa ra quyết định, cắn răng đứng dậy lớn tiếng nói: "Báo cáo hiệu trưởng Lâm Bình, tôi xin được đi cùng thầy".

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!