Chương 231: Kế hoạch lừa mẹ của Tô Phi Tuyết
Sáng sớm hôm sau, Lâm Bình tới thăm nhà họ Tô.
Biết Lâm Bình tới chơi, từ ông cụ nhà họ Tô Tô Thái Trọng, tới con cháu là Tô Việt Bách, cùng các nhân vật quan trọng trong nhà họ Tô đều ra tiếp đón.
Kiểu cách long trọng trước nay chưa từng có.
So với lần trước Lâm Bình tới chỉ có hai người là mẹ Tôi và Tô Uyên ra đón, thì lần này có thể nói rằng khác xa một trời một vực.
Nhưng khi nhìn mọi người, Lâm Bình lại thở dài trong lòng. Tất cả những người đang đứng ở đây đều không sánh bằng Tô Uyên. "Lần này tôi đến vì Uyên."
Lâm Bình đi thẳng vào vấn đề, lên tiếng.
Thật ra không cần Lâm Bình nói, nhóm người Tô Thái Trọng cũng hiểu rõ, Lâm Bình đến chắc chắn là vì Tô Uyên.
Cuối cùng tìm khắp nhà họ Tô, cũng chỉ có mẹ con Tô Uyên mới liên quan đến Lâm Bình. "Nhưng con bé Uyên..
Tô Thái Trọng thở dài.
Biết Lâm Bình tới nhà, trước đó ông cụ đã sai người đi gọi Tô Uyên.
Có điều, Tô Uyên lại từ chối.
Không chỉ vậy, dù mẹ Tô có muốn dẫn Tô Phi Tuyết tới,
Tô Uyên cũng không hề đồng ý.
Thái độ rất kiên quyết. "Tôi hiểu."
Lâm Bình lạnh nhạt nói.
Sau đó trò chuyện đơn giản vài ba câu, Tô Thái Trọng liền hiểu được ý định của Lâm Bình, giải tán mọi người, rồi chính ông cụ cũng lui ra.
Chỉ để lại hai vợ chồng Tô Hùng Cường tiếp đón Lâm
Bình. "Chú, dì, cháu hy vọng hai người có thể giúp cháu một chuyện gấp."
Lâm Bình nói. "Chuyện gấp gì? Cháu cứ nói đi, chỉ cần là việc hai vợ chồng tôi có thể làm, nhất định sẽ hỗ trợ cháu" Tô Hùng Cường đáp.
Lúc này, khi đối mặt với Lâm Bình, ông không còn nửa phần kiêu ngạo bất mãn lúc trước, chỉ bởi vì là cha của Tô Uyên, ông ngoại Tô Phi Tuyết, đứng trước Lâm Bình thật ra ông cũng không quá cung kính, nắm bắt chừng mực rất đúng chỗ. "Đúng vậy, Lâm Bình, cháu có yêu cầu gì thì cứ nói, nhất định chúng tôi sẽ giúp cháu." Mẹ Tô cũng lên tiếng. So với Tô Hùng Cường, ánh mắt mẹ Tô nhìn về phía
Lâm Bình lại giống như đang ngắm nghía cậu con rể của mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Không đề cập đến năng lực thần thông quảng đại của Lâm Bình, chỉ riêng trái tim Lâm Bình dành cho Tô Uyên cũng đủ khiến mẹ Tô xem trọng.
Trước kia, thời điểm Tô Uyên nhắc tới Lâm Bình, bà có thể cảm nhận được ý cười nhẹ nhàng và hạnh phúc của một người phụ nữ.
Người đàn ông này, đáng tin tưởng. Có thể đem đến hạnh phúc cho con gái mình.
Mẹ Tô xác nhận điều này.
Đến nỗi chuyện vì sao năm năm trước Tô Uyên chưa kết hôn đã có thai, sinh ra Tô Phi Tuyết, bà cũng hiểu rõ lý do.
Đây cũng không phải ý muốn ban đầu của Lâm Bình.
Mẹ Tô không trách Lâm Bình, ít nhất cậu ta biết gánh vác trách nhiệm này, có điều đó là tốt rồi. "Cháu mong chủ dì có thể dẫn Phi Tuyết ra, cho cháu gặp con bé." Lâm Bình nói. "Chuyện này. Không thành vấn đề!"
Mẹ Tô lập tức đồng ý.
Tuy rằng hiện tại Tô Uyên quản lý Tô Phi Tuyết rất nghiêm khắc, nhưng bà là mẹ Tô Uyên, tóm lại vẫn có cách
Quả nhiên, Lâm Bình không cần chờ lâu lắm, đã được gặp Tô Phi Tuyết. "Cha."
Tô Phi Tuyết vừa nhìn thấy Lâm Bình, lập tức chạy ù tới, nhào vào lòng Lâm Bình. "Cha ơi, con nhớ cha lắm!" "Có phải cha khiến mẹ không vui không? Bây giờ mẹ không cho con nhắc đến cha nữa "Con có khóc cũng vô ích... "
Tô Phi Tuyết nhào vào lòng Lâm Bình, vô cùng tủi thân. "Phi Tuyết, con có thể giúp cha một chuyện gấp được không? Chỉ cần chúng ta thành công, cha lại được về với
Phi Tuyết của cha. " Lâm Bình vươn tay nhéo nhẹ mũi bé Phi Tuyết, vẻ mặt cưng chiều. "Chuyện gấp gì vậy cha?" Tô Phi Tuyết tò mò nhìn Lâm
Bình.
Chỉ cần có thể giúp cha trở về, dù là chuyện gì cô bé cũng sẵn sàng làm.
Ngay lập tức, Lâm Bình nói nhỏ bên tại Tô Phi Tuyết một lúc.
Sau khi nghe Lâm Bình nói xong, Tô Phi Tuyết lập tức hào hứng: "Được ạ, được a!" "Phi Tuyết, con nhớ kỹ lời cha dặn chưa?" Cuối cùng, Lâm Bình hỏi. "Con nhớ kỹ rồi ạ, con là bé ngoan của cha mà, con rất thông minh đó." Trên gương mặt tinh tế nhỏ nhắn của Tô Phi Tuyết tràn ngập nét cười, đồng thời gật đầu thật mạnh. "Vậy Phi Tuyết về trước đi, đừng để mẹ con phát hiện nhé."
Một lát sau, Lâm Bình thả Tô Phi Tuyết xuống, nói "Nhưng con còn muốn đi chơi với cha, con không muốn xa cha đầu..." Tô Phi Tuyết mím chặt cái miệng nhỏ nhắn. "Phi Tuyết quên kế hoạch của cha con mình rồi sao?"
Lâm Bình cười nói.
Hai tay nhỏ của Tô Phi Tuyết giao nhau, vẽ vòng tròn một lúc, sau đó gật đầu lần nữa.
Hai cha con nhìn nhau. Sau đó cùng bật cười.
Kế hoạch lừa mẹ đã được thành lập. "Phi Tuyết, vừa nãy bà ngoại dẫn con đi đầu thế?"
Tô Uyên ôm Tô Phi Tuyết hỏi, sắc mặt Tô Uyên lúc này hơi tiều tụy và mỏi mệt. "Bà ngoại dẫn con đi ăn bánh kem."
Tô Phi Tuyết ngoan ngoãn nói.
Nhìn khỏe miệng Tô Phi Tuyết còn dính chút vụn bánh kem, hơn nữa Tô Phi Tuyết ra ngoài cũng không lâu, Tôi Uyên không tiếp tục nghĩ nhiều. "Phi Tuyết, về sau con ăn cái gì, nhớ phải lau sạch miệng nhé, con gái phải sạch sẽ mới trông thật xinh xắn đáng yêu..
Tô Uyên dặn dò.
Đồng thời lấy một chiếc khăn giấy tới, lau vụn bánh kem trên miệng Tô Phi Tuyết. "Vâng ạ, con hiểu rồi."
Tô Phi Tuyết gật đầu nói.
Một lát sau, Tô Phi Tuyết yên lặng đi xuống, rõ ràng phát hiện ra cảm xúc của cô bé hơi kém. "Phi Tuyết, con sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?"
Tô Uyên nhanh chóng hỏi. Tô Phi Tuyết lại lắc đầu, ngẩng mặt nhìn Tô Uyên: "Mẹ, con nhớ cha "
Nghe vậy, sắc mặt Tô Uyên đột nhiên thay đổi. "Phi Tuyết, con không có cha, con hiểu không? Người cha kia của con là giả."
Cuối cùng, Tô Uyên vẫn nhẹ giọng giải thích với Tô Phi
Tuyết. "Đó chính là cha của con mà." Tô Phi Tuyết nhỏ giọng nói.
Sau đó cũng không quấn lấy Tô Uyên nữa, rụt rụt đầu nhỏ, một mình chạy tới sô pha, ôm một con búp bê phương Tây, cuộn tròn trên sô pha.
Không khóc, cũng không náo loạn.
Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt Tô Uyển hơi biến đổi.
Trưa hôm đó, Tô Phi Tuyết bị cảm
Cái trán nóng bừng.
Nhiệt kế đo được gần 38 độ. "Mẹ, chúng ta mau dẫn Phi Tuyết tới bệnh viện đi!"
Tô Uyên sốt sắng.
Tô Phi Tuyết chính là tất cả của cô, cô không dám tưởng tượng nếu Tô Phi Tuyết gặp chuyện gì, cô sẽ phải làm gì! "Bây giờ thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, Phi Tuyết lại sốt cao. Nếu dẫn con bé ra ngoài, bị gió lạnh thổi một lúc nữa, lại cảm nặng hơn thì sao?" Ủng hộ team chúng mình bằn*g cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Mẹ Tô bên cạnh nhanh chóng nói. "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Vì quá lo cho Tô Phi Tuyết, Tô Uyên nhất thời sốt ruột, thế mà lại trở nên rối tinh rối mù. "Mẹ nói cha con mời bác sĩ tới rồi." Mẹ Tô đáp. Mà sau khi mẹ Tô nói xong lời này, Tô Hùng Cường đã dẫn bác sĩ tới. "Bác sĩ, bác sĩ mau xem giúp Phi Tuyết nhà tôi." Giọng Tô Uyên hơi run lên.
Bác sĩ kiểm tra một lúc, rồi đo nhiệt độ cơ thể.
Cuối cùng nói: "Không nghiêm trọng lắm, chỉ bị lạnh thôi. Tôi cho cô bé ít thuốc, uống xong thì chú ý nghỉ ngơi, sẽ sớm khỏi bệnh." "Nhưng nhất định phải chú ý, đừng để cô bé tiếp tục bị cảm lạnh, và phải cho cô bé nghỉ ngơi thật tốt."
Nghe vậy, Tô Uyên mới yên lòng. Mà ở thời điểm Tô Uyên nói chuyện với bác sĩ, Tô Phi
Tuyết đang nằm trên giường lại nghịch ngợm nháy mắt với mẹ Tô.
Mẹ Tô cũng hiểu ý, cười đáp lại.
Chỉ là sau khi bác sĩ đi, Tô Phi Tuyết lại bắt đầu khóc quấy. "Mẹ ơi, con khó chịu lắm, con muốn cha cơ." "Con muốn cha ôm con một cái..." "Mẹ, con nhớ cha lắm..." Tô Phi Tuyết khóc vô cùng đau lòng.
Cũng không chịu đắp chăn, không chịu nghỉ ngơi, cứ lăn qua lăn lại hết khóc rồi náo loạn trên giường. Bình thường cô bé chỉ cần họ khan vài tiếng. Gần như đã khiến Tô Uyên trở nên căng thẳng. "Phi Tuyết, mau đắp chăn nằm nghỉ ngơi đi con, nếu không sẽ không khỏi ốm được, khó chịu lắm...
Tô Uyên vội vàng nói, cực kỳ đau lòng.
Có điều, bất kể Tô Uyên dỗ dành thế nào, Tô Phi Tuyết vẫn khóc quấy kinh khủng.
Trong miệng không ngừng nhắc mãi: "Con muốn cha cơ... Con muốn cha cơ..."
Dỗ kiểu gì cũng không được.
Hai vợ chồng Tô Hùng Cường đứng bên cạnh nhìn đều đau lòng không thôi. "Uyên à, khi còn nhỏ con cũng thế này. Mỗi lần sinh bệnh cảm xúc đều rất xấu. "Bằng không thì..... Cứ gọi Lâm Bình đến đây trước đi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không quan trọng bằng Phi Tuyết, đúng không con?"
Mẹ Tô thử hỏi dò. "Con không quen biết người kia."
Chỉ cần nhắc đến Lâm Bình, thái độ Tô Uyên lập tức lạnh lùng trở lại.
Nhưng,
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. "Bác sĩ nói Phi Tuyết không thể bị cảm thêm lần nữa. Con bé khóc quấy như vậy, dù con có thể nhẫn tâm nhìn con bé cứ mãi đau lòng, thì con có thể nhẫn tâm để con bé tiếp tục cảm nặng hơn sao?"
Mẹ Tô lại nói. "Con tăng nhiệt độ điều hòa lên."
Tô Uyên cắn răng. "Đây là chuyện điều hòa có thể giải quyết sao?"
Mẹ Tô bắt đầu sốt ruột. "Mẹ ơi, con nhớ cha Mẹ gọi cha đến thăm con được không?" "Me..."
Tô Phi Tuyết nhìn Tô Uyên, nước mắt giản giụa. Tô Phi Tuyết thật sự muốn gặp Lâm Bình.
Cho dù chỉ là cố tình diễn kịch, nhưng Tô Phi Tuyết diễn một lát, lập tức thành sự thật.
Khóc đến đau lòng.
Lòng Tô Uyên run lên.
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng không thể nhẫn tâm. "Phi Tuyết, con chờ mẹ chút..."
Cuối cùng, Tô Uyên cắn cắn môi.
Sau đó lấy điện thoại ra, tìm được người bị cô kéo vào danh sách đen kia!