Nhưng mà, anh thật sự hoảng sợ sau khi nghe xong câu "Mày muốn sống không?" kia. Nó cứ luôn quanh quẩn mãi bên tai Dụ Phong.
Cho dù anh là phó thành chủ thành Xích Tiêu, là một cường giả với cảnh giới Nguyên Đan cấp Thần Vương, nhưng bây giờ lại muốn hướng về một con kiến hôi Chân Thần mà khom lưng cúi đầu, nhưng Dụ Phong lại không để ý tới loại sỉ nhục này, anh liền chớp thời cơ mà gật đầu: "Muốn!"
Nói ra cái chữ này rõ rõ ràng ràng.
"Nếu muốn sống, việc này cũng không phải là không thể."
Lâm Bình giơ tay lên, sờ sờ cằm.
Dụ Phong lúc này tranh thủ mà nhìn về phía Lâm Bình, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi, chỉ cần có thể giữ được tính mạng, muốn anh làm gì đều có thể được: "Mặc kệ là cậu có điều kiện gì, tôi đều sẽ đáp ứng cậu."
"Vậy lấy tiền mà mua mạng mày đi!" Lâm Bình từ tốn nói.
"Mua mạng?" Dụ Phong hơi sững sờ.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh nghe thấy loại cách nói như thế này này.
"Mua như thế nào?"
Dụ Phong vội vàng hỏi.
Tuy rằng anh không hiểu rõ lắm, nhưng trong lòng Dụ Phong vẫn cực kỳ vui mừng, chỉ cần có thể giữ được tính mạng, muốn phải trả cái giá lớn hơn nữa thì anh cũng không tiếc.
"Cái này thì phải xem xem mày cảm thấy tính mạng của mình đáng giá bao nhiêu tiền rồi." Lâm Bình cười lạnh nói.
Nghe vậy, sắc mặt Dụ Phong hơi thay đổi một chút: "Tôi. . ."
Tính mệnh của tao, đương nhiên là bảo vật vô giá!
Nhưng, câu nói này, vẫn bị Dụ Phong kịp thời nghẹn lại trong cổ họng, không có nói ra.
Nếu thật sự là bảo vật vô giá, vậy thì anh làm sao mà có thể mua được.
"Cầm đồ vật có giá trị thấp, vậy thì khẳng định là không thể được rồi, nhưng mà nếu là đem tất cả đồ vật quý giá đều lấy ra tất thì mình lại không nỡ."
Dụ Phong âm thầm nghĩ.
Sau đó, Dụ Phong lại bắt đầu lấy ra một phần thiên tài địa bảo ra, đương nhiên, thứ đáng tiền nhất, vẫn là cái thanh Thần khí này, tuy rằng Dụ Phong không nỡ bỏ, nhưng Dụ Phong lại rất rõ ràng rằng đối phương chính là biết mình có Thần khí, nếu không giao Thần khí ra, khẳng định là không được. Mà Thần khí tuy rằng quý giá, nhưng lại không thể nào sánh bằng tính mạng của mình được.
"Cậu nhìn xem, những thứ này đã đủ chưa?" Dụ Phong đem tất cả mọi thứ của mình, bày ra tại trước mặt mọi người.
Một màn này làm cho Bùi Nguyệt Trang cùng một lũ chó Địa ngục nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thể như thế này sao?
Nhất là lũ chó Địa ngục, hai mắt chúng sáng lên, đã học được, đã học được, sau này nếu đi đánh nhau, trước tiên sẽ không giết chết đối phương, mà bắt lại, sau đó làm cho đối phương lấy tiền ra mua mạng của chính mình, đưa tiền mua mạng xong thì sau đó lại giết cũng không muộn.
"Mày cảm thấy, tính mạng của mày, chỉ đáng giá những thứ này thôi sao?"
Lâm Bình đi đến bên cạnh Dụ Phong, trực tiếp cầm lấy thanh thần khí mà Dụ Phong lấy ra, cùng với rất nhiều thiên tài địa bảo, đều cho tất vào túi, nhưng mà sắc mặt của Lâm Bình, lại có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn vào Dụ Phong đều mang theo sát khí.
Cả người Dụ Phong run lên.
Cuối cùng, Dụ Phong cắn răng một cái, đem tất cả mọi thứ đều lấy tất ra.
"Đây chính là toàn bộ đồ vật của tôi, cùng với những thứ trước đó, hẳn là đã đủ để mua tính mạng của tôi rồi chứ?" Dụ Phong nhìn về phía Lâm Bình, trong ánh mắt hiện ra một tia không cam lòng.
Lâm Bình không kiểm kê lại những đồ vật kia, mà sau khi Dụ Phong lấy ra, liền đem tất cả mọi thứ đều thu vào.
Nhưng mà, Lâm Bình vẫn lắc đầu như cũ .
"Như thế còn chưa đủ sao?"
Dụ Phong mở to hai mắt ra.
Hắn lấy ra những đồ vật này, cũng đủ để thay thế được tính mạng của một vị có cảnh giới Nguyên Đan cấp Thần Vương, ít nhất, nếu anh lấy đi Thần khí của mình, cùng với những cái thiên tài địa bảo kia, và các chủng loại vật liệu quý hiếm này đem đi tuyên bố nhiệm vụ, nếu muốn giết chết một vị cảnh giới Nguyên Đan cấp Thần Vương, khẳng định sẽ có rất nhiều người nguyện ý vì chúng mà liều mạng, thậm chí việc này có thể làm cho các cường giả khác ra tay.
Vậy mà bây giờ, cậu ta vẫn lắc đầu, nói rằng còn không đủ?
"Không đủ!"
Lâm Bình mở miệng.
Dụ Phong: ". . ."
"Tất nhiên, nếu là mày cảm thấy tính mạng của mày, cũng chỉ giá trị ít như vậy, vậy thì tao chỉ có thể đem đồ vật trả lại cho mày, và lựa chọn lấy đi tính mạng của mày mà thôi."
Lâm Bình từ tốn nói.
Ở đây, nếu là chỉ nói về cấp bậc, thì không thể nghi ngờ rằng, cảnh giới Nguyên Đan của Dụ Phong chính là cao nhất, mà Chân Thần hậu kỳ của Lâm Bình, lại là cấp bậc thấp nhất.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, cái tên cảnh giới thấp nhất Lâm Bình kia, lại có thể uy hiếp được kẻ có cảnh giới cao nhất Dụ Phong, đến nỗi mà Dụ Phong ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Dụ Phong cắn răng.
Những thứ này, đương nhiên có thể thay thế được tính mạng của một vị có cảnh giới Nguyên Đan, ít nhất, sẽ có người nguyện ý vì nó mà ra tay đi giết chết một vị Thần vương có cảnh giới Nguyên Đan.
Nhưng, đối với Dụ Phong mà nói, khẳng định là không có đáng giá bằng tính mạng của mình.
Đừng nói rằng chỉ có những thứ này, cho dù là lại nhiều hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, Dụ Phong cũng cảm thấy tính mạng của mình càng có giá trị cao hơn.
Hay là nói, tính mạng của anh ta đã không thể lấy giá trị để đi mà đo đếm.
Tính mạng của bất cứ ai, cũng không quý giá bằng tính mạng của anh ta.
"Vậy thì cậu cứ cho ra một cái giá đi!" Dụ Phong cắn răng, nói.
Dụ Phong vừa nói lời này ra, Bùi Nguyệt Trang ở một bên mà thầm than một tiếng, biết rằng Dụ Phong bây giờ chỉ có thể tùy ý bị Lâm Bình bài bố.
Mà cùng lúc đó, Bùi Nguyệt Trang lại nhìn về phía Lâm Bình, ánh mắt cũng lại nhiều hơn một tia kiêng kị.
Người này, quả thật là có chút đáng sợ.
Lúc này, đối với Dụ Phong mà nói, điều đáng sợ nhất, không phải là tuyệt vọng, mà chính là hi vọng, chính là bởi vì Lâm Bình cho anh một chút hi vọng sống, mà Dụ Phong lại cứ liều mạng muốn bắt lấy cho bằng được, cho dù là phải trả bất cứ giá nào, cũng không đáng tiếc.
Bùi Nguyệt Trang tự hỏi, nếu Lâm Bình đối đãi với chính mình như vậy, cho mình một chút hi vọng sống sót, mình sẽ từ bỏ sao? Ít nhất, bản thân mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà buông tha nó.
"Tao đã nói rồi, mày cảm thấy tính mạng của mình đáng giá bao nhiêu tiền, vậy thì liền trả giá bấy nhiêu tiền." Lâm Bình mỉm cười.
Trên trán Dụ Phong nổi lên gân xanh, bàn tay cứ nắm chặt vào nhau.
Anh rất muốn nện một nắm đấm lên mặt của Lâm Bình, đánh nổ đầu của Lâm Bình.
Nhưng mà, Dụ Phong lại không dám.
"Chỉ cần cậu thả tôi đi, tôi lại có thể nghĩ ra cách, đưa cho cậu một thanh Thần khí." Dụ Phong mở miệng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!