"Anh nói đây là một quyển pháp thuật chữa thương tối cao?"
Sau khi biết được nội dung bên trong quyển sách kinh, đôi mắt Lâm Bình khẽ nhếch lên, anh có chút kinh ngạc.
"Không sai, nếu cậu có thể học được sử dụng thành thạo nó, chỉ cần không phải là vết thương trí mạng, còn có thể thở vậy thì vẫn có thể chữa khỏi hoàn toàn.”
Ba Đen nói.
Loại pháp thuật này sâu không lường được.
Cho dù là ở mười nghìn năm trước đây, nó chắc chắn cũng sẽ bị rất nhiều cường giả tranh nhau đến nỗi sứt đầu mẻ trán, cũng bởi vì vậy nên nó mới bị khắc lên da của con thú Hư Không.
"Anh Đen, anh tuyệt đối là con chó đầu tiên mà từ trước đến nay em phục sát đất. . ."
Lâm Bình cực kì vui mừng, nhân cơ hội này lại khen lấy khen để Ba Đen.
Ba Đen hài lòng gật đầu.
“Ừ,
Cái này cũng không tệ lắm!”
...
...
Lúc Lâm Bình cùng với Ba Đen mang theo đàn chó địa ngục tìm đến Bùi Nguyệt Trang, nhóm năm người của thành Xích Tiêu, vậy mà giờ chỉ còn lại một mình Dụ Phong, đang đau khổ mà chống đỡ đến cùng.
Bốn người còn lại thì gần như là nửa chết nửa sống, đều đang nằm hết trên mặt đất.
Nhìn thấy bọn họ, thở ra thì nhiều mà hít vào thì lại ít.
Lúc Bùi Nguyệt Trang bị một lũ oán linh cấp Thần Vương bao vây lại, Dụ Phong cũng bị chảy máu không ngừng, ngay cả khi anh ta dùng cả hai tay, vẫn không cách nào thay đổi cục diện này.
Lúc này, Dụ Phong đều khóc không ra nước mắt.
Vận may của bọn họ thực sự không quá may mắn!
Vốn dĩ đang chuẩn bị mai phục Bùi Nguyệt Trang, việc này đã nắm chắc chín phần mười rồi, lại không nghĩ đến, Bùi Nguyệt Trang lại có thể đi tự bạo tinh thần lực, nếu là làm cho Bùi Nguyệt Trang chạy thoát thì không nói, bây giờ còn làm cho tinh thần lực của tất cả đám bọn họ đều bị tổn thương.
Sau đó, mắt thấy sắp bắt được Bùi Nguyệt Trang rồi, kết quả là tự nhiên có một tên Lâm Bình nhảy ra, lại còn điên cuồng hơn cả Bùi Nguyệt Trang, anh ta tự bạo tầm năm trăm lượng tinh thần lực, trực tiếp làm cho tinh thần lực của Dụ Phong càng bị thương nặng hơn.
Một lúc sau, đám người Dụ Phong lại gặp phải một đàn con chó địa ngục, chúng không nói hai lời, liền trực tiếp ra tay, chúng cho rằng bọn họ đã trộm mất quả Bồ Đề Máu, kết quả là bọn họ lại một lần nữa gặp tai nạn, tuy rằng không có ai chết đi, nhưng lại bị đánh một trận tơi bời, cuối cùng Dụ Phong lại còn bị Ba Đen dùng rất nhiều Thần khí làm bị thương,sau khi tinh thần lực của Dụ Phong bị thương nặng, bây giờ thân thể của anh ta cũng lại bị hành hạ tiếp.
Cũng may là sau khi đám người Ba Đen đánh bọn họ một trận, liền trực tiếp đi mất tiêu luôn.
Nhóm người Dụ Phong bọn họ, vốn dĩ không muốn đuổi theo Bùi Nguyệt Trang nữa, mà vừa mới đi ra khỏi hẻm núi chết chóc, ai lại nghĩ tới, họ còn chưa rút lui, bọn họ vậy mà lại đụng tới mấy tên Thây Ma mất lí trí đến điên cuồng, những cái tên Thây Ma đó, dường như là đang đuổi những người khác, nhưng vừa lúc lại đụng tới bọn họ, nên trực tiếp đem bọn họ thành kẻ thù, vừa nhìn thấy bọn họ là điên cuồng tấn công, chặn giết bọn họ.
Trải qua một trận chiến đẫm máu,
Rốt cuộc đã giết chết một tên Thây Ma trong đám đó, cũng tạm thời dọa sợ mấy con đồng bọn Thây Ma khác.
Nhóm người Dụ Phong cũng nhân cơ hội này tranh thủ rút lui.
Nhưng mà, còn chưa rời đi, vậy mà lại là đụng tới một lũ oán linh cấp Thần Vương, càng làm cho Dụ Phong không nghĩ tới chính là, đám oán linh cấp Thần Vương này, vậy mà lại đi cùng với Bùi Nguyệt Trang, cô ta vừa mới nhìn thấy bọn họ, không nói hai lời liền trực tiếp xông lên.
Ngay từ đầu đã bị thương nặng nhiều lần, bọn họ căn bản đều không có cách nào khôi phục hoàn toàn, bây giờ lại là đối mặt với hơn mười vị cấp Thần Vương vây công, Dụ Phong bọn họ lúc này cơ hồ đều muốn chửi mẹ nó.
Căn bản là đánh không lại đối phương.
Nhất là lúc đám người của thành Xích Tiêu bị bốn tên cấp Thần Vương đánh cho thương nặng đến nỗi máu tươi chảy ra đầm đìa, bọn họ gần như là sắp chết đến nơi rồi, mà lũ oán linh còn lại đều cùng nhau tấn công Dụ Phong, làm cho anh căn bản không có cách nào chống đỡ nổi, mắt thấy liền phải chết đến nơi.
Dụ Phong cảm thấy rằng, những cái tên oán linh cấp Thần Vương này, gần như không muốn sống vậy, đều điên cuồng mà công kích, mà lúc đánh nát nó ra rồi lại nó còn có thể ngưng tụ lại một lần nữa, trong chốc lát, khó mà giải quyết được chúng, nếu muốn sống thì cần phải từ chỗ Bùi Nguyệt Trang tìm cửa ra.
Dù sao thì Bùi Nguyệt Trang lại không có khả năng không sợ chết.
Dụ Phong quyết định liều chết đánh cược một lần, thử từ chỗ Bùi Nguyệt Trang tìm sơ hở, liều mạng tìm một chút hi vọng sống.
Nhưng mà, giờ lúc này, Dụ Phong lại phát hiện, có một người đang đến gần!
Cái tên điên dùng tầm năm trăm lượng tinh thần lực mà tự bạo, anh ta lại xuất hiện.
Phải biết rằng Bùi Nguyệt Trang mặc dù tự bạo tinh thần lực, tuy cũng làm Bùi Nguyệt Trang bị thương nghiêm trọng, việc này có thể nói là làm thương địch tám trăm thì tự tổn hại một ngàn vậy. Nhưng cái tên điên kia tuy rằng tự bạo tinh thần lực, nhưng vậy mà có thể vẫn như một người bình thường vậy.
Việc này khiến Dụ Phong cảm thấy rất tuyệt vọng.
Nhưng sau mười lăm phút, Dụ Phong lại cảm thấy rằng cuộc đời này đã không còn gì có thể luyến tiếc được nữa.
Ngoại trừ cái tên điên tự bạo tinh thần lực kia ra, cái tên Ba Đen cùng với đàn con chó địa ngục lúc trước đã đánh anh, con mẹ nó cũng đến.
"Đây là trời muốn diệt tôi sao?!"
Dụ Phong không cam lòng mà gào to lên!
Thật sự là là vô cùng tuyệt vọng!
Lần này, Dụ Phong quyết định, nếu là bọn họ không cho anh một con đường sống, nếu mà anh bị buộc đến đường cùng, vậy thì lúc mà chỉ có một con đường chết đó, hắn cũng phải tự bạo theo.
Nếu đã không sống được, vậy thì muốn chết thì cùng chết đi.
Ít nhất cũng phải kéo cái đồ kỹ nữ Bùi Nguyệt Trang kia cùng chết theo.
Trên đường đi xuống hoàng tuyền, cũng sẽ có mỹ nữ đi theo cùng làm bạn.
"Dừng tay!"
Sau khi Lâm Bình xuất hiện, khua khua tay, ngăn lại những cái tên oán linh cấp Thần Vương đang vây công Dụ Phong.
Bùi Nguyệt Trang nghe thấy Lâm Bình lên tiếng, những cái tên oán linh cấp Thần Vương cũng dừng tay lại, trên mặt Bùi Nguyệt Trang hiện lên một tia không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể là ngừng tay lại, cô rút kiếm ra, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn vào Dụ Phong, chuẩn bị lại ra tay lần nữa.
"Mày là người của thành Xích Tiêu?" Lâm Bình nhìn về phía Dụ Phong đang bị thương nặng kia.
"Đúng, tao là phó thành chủ của thành Xích Tiêu, Dụ Phong!"
Dụ Phong nhân cơ hội này liền nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!