Lâm Bình khó hiểu tiến lên một bước rồi biến mất khỏi chỗ cũ.
Rất nhanh, Lâm Bình liền xuất hiện ở phía trước Bùi Nguyệt Trang, ngăn cản đường đi của Bùi Nguyệt Trang.
"Xích khôn?"
Bùi Nguyệt Trang phát hiện ra Lâm Bình, đồng tử hơi co rụt lại.
"Đây là, đang chạy trốn?"
Lâm Bình nhìn thấy trên người Bùi Nguyệt Trang giống như lại có thêm vết thương mới, một bộ dáng đang chạy trốn, lông mày có hơi nhướng lên.
Mặc dù lời nói như thế, nhưng Lâm Bình đã biết, phía sau Bùi Nguyệt Trang còn có thêm năm vị Thần Vương đang đuổi theo đến đây.
Có lẽ là đang đuổi giết Bùi Nguyệt Trang!
"Không liên quan đến ngươi!"
Bùi Nguyệt Trang hừ nhẹ một tiếng, lập tức vượt qua Lâm Bình, tiếp tục chạy trốn.
Không phải Bùi Nguyệt Trang không muốn tìm người xin giúp đỡ, mà là theo như Bùi Nguyệt Trang nhìn thấy, Lâm Bình cùng người thành Xích Tiêu tựa hồ là một hạng người giống nhau, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy đáng ghét hơn.
Tuy Lâm Bình buông tha nàng, nhưng sự sỉ nhục trước kia của Lâm Bình đối với nàng khiến Bùi Nguyệt Trang luôn nhớ kỹ trong lòng, cực kì căm ghét, xem Lâm Bình trở thành kẻ thù.
"Thú vị."
Lâm Bình khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, thân mình lóe lên, lập tức tại chỗ biến mất.
Bởi vì địa hình đặc biệt của hẻm núi Chết này, ngay cả Thần Vương, phạm vi nhìn thấy cũng rất có hạn, hơn nữa tinh thần lực ở chỗ này phát huy tác dụng cũng có hạn, Lâm Bình rất dễ dàng che dấu trong bóng tối.
Rất nhanh, Lâm Bình chính là nhìn thấy năm vị Thần Vương, cách đó không xa đang đuổi theo về phía hướng Bùi Nguyệt Trang trốn thoát.
Lâm Bình âm thầm theo sau.
Ước chừng mấy phút sau, năm vị Thần Vương tách ra truy đuổi, rốt cuộc cũng cản được Bùi Nguyệt Trang.
"Loan phu nhân, ta xem ngươi lần này còn có thể trốn hướng nào?"
Trong đó, một vị Thần Vương, hừ lạnh một tiếng.
Nhìn thấy linh khí chấn động từ trên người hắn tản ra, Lâm Bình có thể khẳng định, thực lực của vị Thần Vương này còn mạnh hơn so với thời kì đỉnh cao của Bùi Nguyệt Trang.
Xem chừng, có thể là Thần Vương của Nguyên Đan cảnh.
"Dụ Phong, ngươi không sợ thành Thiên Kiếm trả thù sao? Đến lúc đó ngay cả thành Xích Tiêu của các ngươi đều không nổi đảm đương lửa giận của thành Thiên Kiếm đâu."
Bùi Nguyệt Trang sắc mặt tái nhợt, có chút tuyệt vọng, nhưng vẫn cắn răng nói.
"Loan phu nhân, ngươi là người thông minh, lúc này sao lại ngu xuẩn như vậy nha? Chúng ta nếu ở chỗ này giết ngươi, ngươi cảm thấy có ai sẽ hoài nghi đến chúng tôi đâu này?"
Thần Vương Dụ Phong của thành Xích Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ nhạo báng.
"Vậy sao?" Bùi Nguyệt Trang dần dần tỉnh táo lại, "Nếu như ta nói đúng..., hẳn là có người tiết lộ hành tung của ta cho các ngươi, bằng không thì, thành Xích Tiêu các ngươi cũng không biết ta đến hẻm núi Chết đâu nhỉ."
"Một khi ta xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy phu quân ta sẽ từ bỏ ý định sao?"
"Đã có người tiết lộ tin tức của ta cho các ngươi, người kia có thể làm thật không thể chê vào đâu được. Hơn nữa, toàn bộ thành Thiên Kiếm có mấy người có thể biết hành tung ta, nếu là ta xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy phu quân ta sẽ cho rằng ta là tự sát tại hẻm núi Chết trong lúc nguy hiểm mà cũng không có bất cứ nghi ngờ nào sao? Đến lúc đó, nếu tra ra dấu vết để lại, thành Xích Tiêu các ngươi cứ chờ đợi hứng chịu lửa giận của phu quân ta a!"
Bùi Nguyệt Trang trong khoảng thời gian lẩn trốn này, đã nghĩ thông suốt, vì cái gì người thành Xích Tiêu sẽ sớm mai phục ở bên ngoài hẻm núi Chết rồi.
Khả năng cao là bởi vì có một kẻ phản bội lại thành Thiên Kiếm, và hắn đã tiết lộ nơi ở của cô cho người thành Xích Tiêu.
Nói cách khác, bởi vì đã cố ý tạo một ít biểu hiện giả dối. Ở bên ngoài, có lẽ lúc này nàng vẫn còn bên trong thành Thiên Kiếm mới đúng.
"Loan phu nhân, không thể không nói, ngươi quả thực rất thông minh." Thần Vương Dụ Phong khuôn mặt cười lạnh, "Nhưng mà, ngươi còn chưa đủ thông minh."
"Ngươi cảm thấy từ khi chúng ta dám ra tay với ngươi, đem ngươi bắt lại, thành Xích Tiêu chúng tôi còn lo lắng đến việc bị thành Thiên Kiếm trả thù sao?"
Nghe vậy.
Bùi Nguyệt Trang im lặng.
"Đã không còn gì để nói nữa, động thủ đi!"
Bùi Nguyệt Trang hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ mặt quyết đoán, giờ phút này, trong tay của nàng, cũng xuất hiện một thanh thần binh lợi kiếm, "Hàn Nguyệt" của nàng đã là bị Xích Khôn cầm đi, tuy không có thần khí nhưng nàng lại không thiếu thần binh, lúc này chỉ có thể là dùng thần binh để thay thế.
"Vốn định thương hương tiếc ngọc, ngươi ngoan ngoãn buông tay chịu trói, cũng không bị thương đâu, nếu ngươi đã nhất định ngang bướng, vậy thì đừng trách chúng ta ra tay ác độc."
"Ta ngược lại chờ mong, thất phu nhân nổi tiếng nhất của thành Thiên Kiếm trở thành tù nhân sẽ có bộ dáng gì?"
Thần Vương Dụ Phong cười lạnh.
Lần này tuân lệnh của thành chủ, đến đây bắt lấy Bùi Nguyệt Trang đem về, mục đích đúng là vì đối phó thành chủ thành Thiên Kiếm đấy, đồng thời cũng muốn làm rõ, Bùi Nguyệt Trang chạy đến hẻm núi chết tiệt này, đến cùng là muốn làm chuyện gì.
Bất quá, Dụ Phong cũng biết rõ thực lực của Bùi Nguyệt Trang vẫn rất mạnh, đặc biệt là nàng ta vậy mà còn dám tự bộc phát tinh thần lực, nếu không phải muốn chết mà lại còn bắt đầu điên cuồng tự bộc phát tinh thần lực, nếu là Dụ Phong thì chỉ sợ chính mình cũng sẽ bị thương.
Nghĩ đến đây, Dụ Phong lại mở miệng, chuẩn bị quấy rầy tinh thần của Bùi Nguyệt Trang.
"Ngươi nói, nếu đường đường là thất phu nhân thành Thiên Kiếm uy nghiêm trở thành một kỹ nữ ai ai cũng có thể làm chồng, thì thành chủ thành Thiên Kiếm còn có thể muốn ngươi sao? Cho dù chúng ta không giết ngươi, chỉ sợ hắn đều muốn chính mình động thủ, đập chết ngươi!"
Dụ Phong cười lên ha hả.
Bùi Nguyệt Trang sắc mặt lạnh lùng, cảm xúc dao động.
"Là lúc này, động thủ đi!" Dụ Phong sắc mặt đột nhiên chuyển lạnh, hạ lệnh nói ra.
Lập tức, Dụ Phong cầm đầu, cộng thêm bốn vị Thần Vương khác, đồng thời hướng về phía Bùi Nguyệt Trang ra tay, Bùi Nguyệt Trang lập tức lần nữa lâm vào nguy hiểm.
Sức mạnh tỏa ra đầy trời!
Giống như là đạn đạo nổ vang!
Bùi Nguyệt Trang dùng thân thể đang bị thương, lần nữa bộc phát, miễn cưỡng tránh thoát đợt công kích thứ nhất của năm người Dụ Phong, nhưng mà, Bùi Nguyệt Trang cũng một lần nữa trọng thương.
Bên trong nàng cùng cấp bậc, tuy mạnh, nhưng nàng ta dù sao cũng chỉ là Thần Vương cảnh mà thôi, mà Dụ Phong thì là Thần Vương của Nguyên Đan Cảnh, hơn nữa hôm nay đã không Hàn Nguyệt trong tay nàng ta, nếu như không dùng thủ đoạn đặc biệt tự bộc phát tinh thần lực..., chỉ sợ chỉ sau vài lần hít thở nữa, nàng sẽ bị Dụ Phong bắt mất.
Vào thời điểm quan trọng này.
"Chậc chậc chậc, thật sự là một buổi biểu diễn tuyệt vời!" Một giọng nói vang lên.
Lâm Bình xuất hiện rất đúng lúc.
"Ai?"
Năm vị Thần Vương thành Xích Tiêu, lập tức kinh ngạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!