"Điều kiện để hình thành thây ma khó hơn nhiều so với việc một võ giả đột phá lên cảnh giới Thần Vương. Theo ước tính tổng cộng cũng chỉ có hai mươi hoặc ba mươi thây ma trong Hẻm Tử Thần mà thôi, không có quá nhiều."
"Lần này phải cố hết sức giữ bọn chúng lại, như vậy sau này chúng ta sẽ ít gặp áp lực hơn."
Loan Nguyệt Thanh nói, đồng thời, ánh mắt cũng hướng về phía Lâm Bình.
Mặc dù Lâm Bình chỉ là chân thần, nhưng thể chất của anh thực sự bất phàm, có thể trực tiếp ứng phó đám thây ma này. Loan Nguyệt Thanh đương nhiên đặt hi vọng vào Lâm Bình, hy vọng Lâm Bình có thể giết được thây ma.
Có điều, cho dù Lâm Bình rất mạnh, nhưng anh cũng không dại gì mà ra đầu sóng ngọn gió vào lúc này, Lâm Bình hiện chỉ đối phó quanh quẩn hai thây ma này, giả vờ khiến bản thân giống như đã đến cực hạn.
Phía Loan Nguyệt Thanh cũng đang chém giết với hai thây ma, còn ba vị Thần Vương Thiên Kiếm Thành khác thì mỗi người đối phó một thây ma, từng nhóm đánh chém mỗi nơi.
Mặc dù Lâm Bình không dùng toàn lực để khơi dậy Đại Thành Kim Thân, nhưng mà nhờ sở hữu mật pháp tốc độ "Thiên Nhai Chỉ Xích" cho nên dù tốc độ của những thây ma đó rất nhanh thì cũng vẫn thua Lâm Bình một bậc.
Lâm Bình và hai thây ma kia dựa vào tốc độ và sức mạnh cứ bám riết nhau một chỗ.
Hơn nữa hai bên cứ không ngừng đánh chém khiến đối phương đổ máu, những vết thương trên cơ thể ngày càng thêm nhiều.
Cuối cùng, Lâm Bình dùng hết sức chưởng ra một chưởng làm nổ tung đầu của một thây ma, hoàn toàn giết chết một trong số những thây ma yếu nhất.
"Hả? Đây là cái gì?"
Lúc đánh tung một thây ma, Lâm Bình phát hiện mặc dù cái đầu của nó đã nổ tung, nhưng trong đầu lại có một viên trân châu màu trắng sữa to bằng quả trứng cút rơi ra mà không chút hư hại.
Loan Nguyệt Thanh cũng kích phát thanh trường kiếm trong tay, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, sau khi dùng toàn lực chém đầu một tên trong đám thây ma kia liền thấy Lâm Bình nhặt hạt trân châu màu trắng sữa đó lên, cô ta lên tiếng:
"Có thể nói đây là tinh thể nhân não của thây ma, không có tác dụng gì hết. Ngược lại, nếu để trên người một thời gian dài thì rất hại cho cơ thể. Đương nhiên, anh cũng có thể giữ lại một viên làm kỷ niệm."
Đối với thây ma mà Loan Nguyệt Thanh vừa giết chết, cô ta cũng không quan tâm đến hạt trân châu màu trắng sữa trong đầu của nó.
Lâm Bình gật đầu.
Lấy hạt trân châu màu trắng sữa đó cất đi.
Mặc kệ có có tác dụng gì hay không, cứ cất nó lại đã rồi tính. Không thể chỉ vì Loan Nguyệt Thanh nói vô dụng liền thật sự nghĩ nó là vô dụng được.
Thậm chí Lâm Bình còn đi đến chỗ thây ma mà Loan Nguyệt Thanh vừa giết kia, lấy đi hạt trân châu màu trắng trong đầu của nó rồi bỏ vào trong túi.
Về phần những thây ma khác, sau khi thấy Lâm Bình và Loan Nguyệt Thanh lần lượt giết chết hai thây ma kia, chúng đã nhanh chóng chạy trốn.
“Tranh thủ thời gian khôi phục!” Loan Nguyệt Thanh ra lệnh.
Đối với việc Lâm Bình lấy đi hạt trân châu màu trắng sữa trong đầu thây ma mà cô đã giết, cô cũng không nói gì mà chỉ nhìn Lâm Bình một cái.
Sau đó Loan Nguyệt Thanh lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, không phải là cô bị thương rất nặng mà là chỉ muốn giữ cho mình luôn ở trạng thái đỉnh phong.
Về phần những Thần Vương Thiên Kiếm Thành khác đến cùng Loan Nguyệt Thanh, ít nhiều đều bị thương.
Thây ma đối với năng lượng của nguyên thần miễn nhiễm, thân thể lại vô cùng kiên cố khiến ba người bọn họ nếm đủ đau khổ, chỉ có thể miễn cưỡng vật lộn với thây ma thôi. Thậm chí còn có một vị Thần Vương cảnh giới Thần Nguyên, lúc trước giao chiến với Lâm Bình đã bị đả thương ở cánh tay, vết thương vẫn còn rất nghiêm trọng.
"Loan phu nhân này, hay là cũng cho tôi một ít bảo đan khôi phục đi? Để vết thương của tôi cũng nhanh chóng hồi phục một chút?"
Lâm Bình ngập ngừng hỏi.
Không ngờ rằng Loan Nguyệt Thanh không chút do dự, trực tiếp lấy ra một viên đan dược, ném cho Lâm Bình, nói: "Khôi phục nhanh chút đi. Lát nữa, chúng ta phải thâm nhập vào Hẻm Tử Thần để tìm kiếm sào huyệt của thây ma."
Lâm Bình đón lấy viên đan dược, cầm trong tay nghịch ngợm một hồi, sau đó trực tiếp ném vào miệng, giống như là đang ăn kẹo viên vậy.
“Cậu không sợ có độc à?” Loan Nguyệt Thanh nhìn Lâm Bình cười.
“Không sợ, tôi tin là bây giờ cô sẽ không làm hại tôi dâu.” Lâm Bình bình tĩnh cười.
"Ồ? Vậy cậu cũng không sợ là trong viên đan dược này có khi còn có thứ gì khác khiến cậu sẽ bị tôi khống chế sao?"
Khóe miệng Loan Nguyệt Thanh khẽ nhếch lên, hai mắt sáng ngời.