Cho đến bây giờ, những việc Lôi Báo nói với Lâm Bình ở Thanh Phong Quan, dặn dò Lâm Bình không thể dễ dàng để lộ ra thân phận thật sự của mình, Lâm Bình tự nhiên cũng đã bỏ qua từ lâu.
Đối mặt với những thây ma đang lao đến tấn công mình, Lâm Bình mặt không biến sắc.
Đưa nắm đấm!
Trực tiếp giáng một cú đấm.
Lâm Bình nhớ rõ, thây ma miễn nhiễm với các đòn tấn công bằng năng lượng, muốn đánh chết thây ma, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thuần túy mới được, đây là điều mà Loan Nguyệt Thanh trước đây nhắc nhở mọi người, và một số vị thần của Loan Nguyệt Thanh, cũng không dung sức mạnh nguyên gốc, mà sử vũ khí thần thánh, dựa vào kĩ năng cá nhân, chiến đấu với thây ma.
“Đoang!”
Lâm Bình tay nắm đấm, cùng tấn công thây ma, móng vuốt của thây ma bay tới, va chạm với nhau, giống như đá với vàng chạm nhau, phát ra tiếng động đinh óc.
Thây ma sau cú đấm, bị lực lượng phản kích, liên lùi sau vài bước, ổn định lại hình dáng của bản thân, trong khi đó Lâm Bình đứng yên tại chỗ, thân hình không động đậy.
“Ngao!”
Thây ma như bị chọc giận, há mồm phun ra một ngụm khí đỏ, sau đó gào lên , cả người đột nhiên chuyển động, nhanh như tia chớp, lao vút đến, giơ móng vuốt, trực tiếp nắm lấy cổ Lâm Bình, muốn lấy mạng Lâm Bình tại đây.
Lâm Bình hơi nhíu mày.
Việc Lâm Bình nhíu mày cũng không phải là sợ thây ma, mà là không thích sự xuất hiện sự xuất hiện của thây ma.
Vẻ ngoài của thây ma so với phim điện ảnh thì cũng có chút khá giống, tuy rằng không có mùi tanh hôi, nhưng cơ thể lại hơi thối rửa.
Hơn nữa, trên người lại là bao trùm một ít vảy nhưng nhìn lại không giống vảy, nhìn có chút quái dị, làm người ta có chút khó chịu, không vui.
Mà thông qua lần đánh vừa rồi, Lâm Bình nhìn thây ma vừa rồi có chút phán đoán, tuy rằng thây ma này, trong cơ thể không có năng lương ổn định, nhưng cơ thể lại rất mạnh, số lượng cũng cực kì đông, cơ thể lại có sức miễn dịch đối với năng lượng, cho nên, chỉ với cơ thể này, Lâm Bình nghĩ cũng có thể miễn dịch với Thần nguyên cảnh Thần Vương, thậm chí là Vô lậu cảnh Thần Vương.
Vị Vô lâu cảnh Thần Vương, Loan Nguyệt Thanh kia, đối mặt với thây ma, cũng không thể chiếm được ưu thế ngay lập tức.
Nhưng dù thế Lâm Bình cũng không cảm thấy sợ hãi.
Cơ thể của thây ma cũng không thể bằng Kim Thần!
Đương nhiên, lâm bắc có thể một cú đánh mà đẩy lùi được thây ma, nhưng cũng không thể chứng tỏ rằng Lâm Bình cũng có thể bằng một cú đấm đánh bại được Thần Vương, bởi vì thây ma có thể miễn nhiễm với năng lượng, nhưng Lâm Bình lại không miễn nhiễm với Thần Nguyên Chi Lực.
Cái này làm cho Lâm Bình có chút nóng.
Nếu đã đi tới đây nhất định phải nghĩ cách làm rõ, rốt thì những thây ma từ đâu mà có, như thế nào lại có thể miễn nhiễm đối với những đòn công kích.
Nếu có thể làm rõ ràng, sau đó học hỏi được đôi chút, Lâm Bình cơ hồ cũng không dám tưởng tượng, sức mạnh chiến đấu của anh sẽ có thể mạnh đến thế nào.
Có thể chống lại được tất cả kẻ thù!
Trong lòng Lâm Bình rất kì vọng vào những thây ma này, lại lần nữa một móng vuốt nhào tới, muốn vặn gãy cổ anh, Lâm Bình hừ nhẹ một tiếng, không có bất luận một động tác rườm rà, đan hai tay vào nhau, tay trái đánh ra chặn móng vuốt của thây ma.
Còn tay phải của Lâm Bình cầm nắm đấm, chỉ với thân thể này, đấm một đấm vào mảnh vảy phía trên ngực của thây ma.
“Bùm!”
Lâm Bình có cảm giác rát truyền đến tay, nhưng móng vuốt không hề có chút vấn đề gì, mà tay trái của Lâm Bình có chút rách nát, bị hao tổn không nhỏ. Ngược lại nắm đấm bên tay phải của Lâm Bình lại làm cho bên ngực của thây ma óc chút hõm vào, để lại một vết đâm sâu.
Đánh bay thây ma!
Một vài giọt máu đen rơi xuống!
Thế nhưng, những giọt máu đen này khi vừa rơi xuống đất lại lặp tức biến mất, Lâm Bình trong lòng không khỏi kinh ngạc, khẳng định được chắc chắn là do cây Huyết Hồn hấp thụ.
Từ lúc Lâm Bình tiến vào đây, đã âm thầm đem cây Huyết Hồn thả ra, bởi vì môi trường nơi đây, cây Huyết Hồn đã chui vào dưới nền đất, đám người Loan Nguyệt Thanh cũng không hề phát hiện ra.
Lâm bắc đánh bại thây ma, cơ thể như có điện, lặp tức đuổi theo tung ra nắm đấm.
Thây ma bị Lâm Bình đánh bay, mặt lộ vẻ kinh hãi, giận dữ, một cái xoay người, liền lại là nhắm về phía Lâm Bình, hơn nữa, ngay lúc này thây ma gào rít, không hề tung móng vuốt, mà dùng nắm đấm toàn lực tung ra.
Đương nhiên là Lâm Bình đã chọc nó tức giận.
“Bùm!”
“Đoang!”
Lâm Bắc cùng thây ma không ngừng đánh nhau, tuy rằng Lâm Bình không sử dụng Kim Thân, nhưng vẫn âm thầm sử dụng sức mạnh của ngọc cốt, nhưng dù thế nào thì Lâm Bình vẫn chiếm ưu thế.
Mỗi một lần va chạm, Lâm Bình tuy rằng đều sẽ cảm giác được sự đau đớn, nhưng thây ma thì mỗi lần như thế thì cơ thể đều sẽ bị hao tổn, máu đen rơi xuống.
“Bùm!”
Lại một lần giao đấu, thây ma một lần nữa ăn cú đấm của Lâm Bình, lại lần nữa bay ra ngoài, nắm đấm vỡ vụn, cánh tay và toàn thân đều có máu chảy, và số chỗ bị hao tổn.
Thây ma lúc này gào rít lên, không nhắm đến Lâm Bình nữa, mà ngược lại quay đầu đi chạy vào lớp sương mù phía sau, không cam lòng chạy trốn.
Còn bên này, Loan Nguyệt Thanh với bảo vật, vận dụng một chiêu, sử dụng trường kiếm trong tay, gương mặt sắc lạnh, chặt đứt một cánh tay thây ma.
Cuối cùng, bốn thây ma gào rít lên sau đó liên tiếp bỏ chạy!
Đột nhiên tại thời khắc này, Loan Nguyệt Thanh lại hướng tới Lâm Bình mà ra tay, cả người cô đột nhiên chợt lóe sáng, dáng người quyến rũ nhanh nhẹn, chợt xuất hiện ngay gần Lâm Bình, đưa kiếm ra, nháy mắt, đầu kiếm đưa lên, vô số kiếm khí được phóng ra.
Kiếm khi như núi lửa phun trào.
Đối mặt với hàng loạt kiếm khí được phóng ra dày đặt, mặt Lâm Bình khẽ có chút thay đổi. Lâm bắc có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong kiếm khí này, nếu không sử dụng Kim Thân, hoặc là sử dụng một số thủ đoạn át chủ bài, chỉ với Chân Thần Hậu Kì Cảnh Giới của Lâm Bình, hoàn toàn không có cách.
Lâm bắc giơ tay.
Tung ra một cú đánh.
Sức mạnh Long Hổ kết hợp, nắm đấm gầm lên, cuối cùng, tạo thành một đạo quyền ấn, hướng tới những kiếm khí đang bay lại.
“Bùm!”
Nhưng mà, quyền ấn do Lâm Bình tạo thành, dưới sự tác động của những kiếm khí, chỉ kiên trì được một lúc sau đó liền vỡ mất.
Lâm Bình lặp tức lùi về sau.
Đồng thời, Lâm Bình huy động sức mạnh của Vạn Linh Huyết, nháy mắt đánh ra hàng trăm huyết khí, nhưng cũng vẫn không ngăn được kiếm khí.
Cuối cùng.
Gương mặt Lâm Bình có sự thay đổi lớn, dùng nắm đấm đối đầu với những kiếm khí đó, nhưng thật sự những nắm đấm đó không thể không chống lại những kiếm khí đó, một cú đấm tung ra, đánh nát không gian, khiến cho không khí có chút rung chuyển, đẩy những kiếm khí đó vào không trung.
Tuy cũng có chút hiệu quả, nhưng đối mặt với sự áp đảo của kiếm khi, cũng khó có thể cạnh tranh được.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
Cuối cùng, có ba năm đạo kiếm khí, xẹt qua tay Lâm Bình, để lại nhiều vệt trắng trên tay của Lâm Bình.
Trong phút chốc, hàng loạt kiếm khí trên trời, tan thành mây khói!
“Phù ~” Lâm Bình nhẹ nhõm thở phào.
“Thưa bà, ngươi đang làm gì? Đường đường là Thất phu nhân của Thiên Kiếm Thành, một Thần Vương có sức mạnh rất lớn, lại đi đánh lén một chân thần?”
Ngay lặp tức, ánh mặt Lâm Bình chuyển lạnh, cảnh giác nhìn đám người Loan Thanh Nguyệt.
“Cũng không phải là đánh lén, chỉ là vừa thấy ngươi đối mặt với đám thây ma, dũng mãnh phi thường, áp chế đám thây ma. Thể lực vượt qua sức tưởng tượng của ta. Trong lòng muốn cùng ngươi đánh thử một phen, thử một lần, hy vọng cậu Xích Khôn đâu sẽ không tức giận.”
Loan Nguyệt Thanh cười nhẹ, hàm rang khẽ lộ ra, ánh mắt có chút di chuyển, như một dòng suối mát chảy qua, để cho con người như chìm vào trong gió xuân, không khỏi dâng lên tia bất mãn.
Lâm bắc hai mắt híp lại, lạnh nhạt nói: “Mong rằng phu nhân Loan sẽ không lặp lại lần tương tự!”
Thông minh như Lâm Bình, sao có thể không rõ, vừa mới nhắm thẳng anh mà ra tay, không phải thật sự muốn giết, mà là chỉ thử. Lâm Bình cũng tự nhiên phối hợp diễn kịch cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!