Mặc Tương Vương nhìn Lâm Bình hỏi: “Trên đường đi đếnBích An Quan có gặp phải truy sát không?”
“Có.” Lâm Bình gật đầu, đồng thời trên mặt anh cũng lộ ra vài tia sợ hãi.
"Có một vị Thần Vương quay lại, may mắn là mà tôi chạy nhanh, hơn nữa hình như hắn bị thứ gì đó cản lại nên không tiếp tục đuổi giết tôi, nên tôi mới có thể chạy thoát. Nếu không thì e làtôi không đến được Bích An Quan mà đã rơi vào tay vị Thần Vương đó rồi!"
Lâm Bình nó tiếp.
Đối với chuyện tốc độ cực kỳ nhanh của anh?
Không cầnphải nghi ngờ gì nữa!
Lúc Lâm Bình đánh bại Cung Hưng Văn ở Thương Huyền Quan, tốc độ của Lâm Bình đã đủ chứng minh điều này.
"Thần Vương quay lại?"
"Bị sức mạnh khác khống chế sao?"
Mặc Tương Vương trầm giọng nhìn Lâm Bình, nhíu mày.
"Phó tướng Lâm, ngươi có biết là ai đang khống chế sức mạnh của vị Thần Vương đó không?"
Lúc này Lôi Báocũng hỏi.
Hai vị Thần Vương lần lượt chết ở ngoại quốc, đều không thể giải thích được, không chỉ những cường giả ngoại quốc hoang mang, cuối cùng họ cho rằngcó cường giả đã mai phục sẵn ở địa châu rồi sau đó tấn công bất ngờ.
Chính bọn họ cũng không thể hiểu được!
Bởi vì mọi người đều biết không có cường giả nào có thể ẩn nấp ở địa châu cả, cho dù có thì lúc đó cũng không thể ra tay giết chết hai vị thần vương không quan trọng gì cả.
Bởi vì điều đó không chút ý nghĩa!
Nếu như nói việc này có thể giải quyết được mối nguy hiểm của Thanh Phong Quanthì cũng không đúng.
Bởi vì cái chết của hai vị Thần Vương Thần Nguyên Cảnh đó sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, giải pháp thực sự có thể giải quyết được mối nguy hiểm của Thanh Phong Quanvẫn là nhờ cường giả nội bộ đến giải quyết mới đúng.
Nếu Thương Huyền Cung thực sự có bố trí cường giả mai phục ở địa châu, vậy thì nhất định là phải có một nhiệm vụ gì đó quan trọng hơn nhiều.
Nếu như là nhất định phải lộ diện thì đó chắc chắn sẽ là lúc phát huy vai trò cực kỳ lớn.
Chứ không phải như bây giờ.
"Lôi tướng quân, đối mặt với Thần Vương ta một lòng chỉ muốn chạy trốn thoát mạng, liều mạng trốn khỏi hắn còn không kịp, căn bản không có thời gian để ý hắn..."
Lâm Bình tỏ vẻ xin lỗi nói.
Lôi Báo cũng không nói gì thêm.
Đối mặt với Thần Vương, cố gắng trốn chạy sống sót, không có tâm tư để ý xung quanh. Điều này đối với một vị chân thần là chuyện bình thường.
Mặc dù Lôi Báo biết Lâm Bình không phải là một vị chân thần bình thường!
"Đây là giấy thông hành của Bích An Quan mà tôi nhận được khi tham gia trận chiến bảo vệ Bích An Quan. Nếu có thắc mắc gì thì có thể nhờ Bích An Quan xác minh!"
Lâm Bình lại lên tiếng.
Trong khi nói, Lâm Bình cũng lấy ra một lệnh bài danh dự của chân thần đỉnh phong, còn có ba lệnh bàichân thần hậu kỳ, hai lệnh bài chân thần trung kỳ và hai lệnh bài chân thần sơ kỳ.
Đây là tất cả các thẻ danh dự mà Lâm Bình thu được sau khi chém đầu vị chân thầnyêu tộc ngoại quốc lúc anh tham gia chiến đấu ở Bích An Quan.
"Yêu tộc ngoại quốc!"
Lôi Báo nhận lấy thẻ bài danh dự nhìn một lượt, thông qua chữ được khắc trên đó hắn nhận ra được.
"Ngươi đã giết một vị chân thần đỉnh phong?"
Lúc này, Thiên Tần Vương cuối cùng cũng nhìn về phía Lâm Bình ánh mắt có chút kinh ngạc, tất nhiên là không ngờ Lâm Bình lại có thể giết chết một vị chân thần đỉnh phong trên chiến trường.
Triệu Thiên Thái ánh mắt khẽ động.
Tuy nhiên vẫn đầy vẻ bất mãn!
Khi Lâm Bình đến Thanh Phong Quan đảm nhận chức phó tướng, Triệu Thiên Thái vô cùng khó chịu, không phải ghen tức mà là hắn cho rằng Lâm Bìnhđức hạnh không xứng, sức mạnh không đủ.
Vả lại trong cuộc chiến đầu tiên sau khi Lâm Bình đến Thanh Phong Quan , anh đã biến mất, mãi đến khi cuộc tấn công ngoại quốc kết thúc, Lâm Bình mới quay lại.
Điều này càng khiến Triệu Thiên Thái không vui.
Trong lòng hắn sớm đã xem Lâm Bình như kẻ đào ngũ rồi!
Cho dù vào lúc này, trong lòng hắn đang nghĩ là "kẻ nhờ quan hệ" kia thực sự là một vị chân thần ở cảnh giới hậu kỳ, sống sót thoát khỏi tay của một vị Thần Vương, hơn nữa còn ở Bích An Quan giết chết tám vị chân thần, trong đó còn còn có một vị chân thần đỉnh phong. Nhưng điều này cũng chỉ khiến thái độ của Triệu Thiên Thái đối với Lâm Bình tốt hơn một chút mà thôi, vẫn chưa đủ để hắncông nhận Lâm Bình.
Lúc này, Lôi Báo lên tiếng: "Nếu như phó tướng Lâm không hề đào ngũ mà là bị ép chuyển đến Bích An Quan. Vậy thì mối nghi ngờ về phó tướng Lâmliền có thể xóa bỏ rồi."
Tất nhiên, liên quan đến tình hình ở Bích An Quan thì nhất định vẫn phải đi xác minh.
...............................
Đêm đó!
Lôi Báo đến phủ đệ, nơi ở của Lâm Bìnhbên ngoài cổng thành.
Lúc này Lâm Bình đang ở trong phủ chữa trị vết thương, dù sao vết thương của Lâm Bình cũng thực sự nghiêm trọng.
Nội thương cộng thêm tinh thần lực bùng nổ do điên loạn, xuất hiện một số vấn đề.
Đem đến cho Lâm Bình một số rắc rối, nhưng may mắn thay nhờ có sự tồn tại của cây tiết quỷ cho nên cũng không đến nỗi là vết thương chí mạng không thể cứu chữa.
Sau khi cảm nhận được khí tức của Lôi Báo.
Thân hình Lâm Bình chuyển động, cổng phủmở ra, Lâm Bình xuất hiện đứng giữa sân.
"Anh Lôi!"
Sau khi Lâm Bình nhìn thấy Lôi Báo, anh chủ động hét lên.
Lúc này, cánh tay bị gãy của Lôi Báo đã liền trở lại nhờ sử dụng một số bảo vật bí mật nên đã khôi phục như cũ, nhưng một số vết thương bên trong cơ thể vẫn còn còn chưa lành, cần thêm một thời gian nữa mới khôi phục lại được.
Nhưng lúc này vẻ mặt Lôi Báo đã tươi cười trở lại.
Giống như Phật Di Lặc vậy.
Thấy Lâm Bình xuất hiện, Lôi Báo đưa ngón tay lên “suỵt” ra hiệu im lặng, sau đó vung tay ra. Cho dù là đang ở trong phủ của Lâm Bìnhcũng phải bố trí thêm một lớp kết giới nguyên thầnphòng tránh người khác rình mò.
Đặt xong kết giới nguyên thần, Lôi Báo chỉ tay vào bàn đá và ghế đẩu trong sân: "Ngồi đi!"
Nói xong, Lôi Báo chủ động ngồi xuống trước.
Lâm Bình cũng ngồi xuống theo.
"Lâm Bình, em có biết không, tại sao lần này Thanh Phong Quanthiệt hại như vậy mà tôi vẫn có thể cười được?"
Lôi Báo cười ha hả hỏi Lâm Bình.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Bình khẽ rung, đúng thật như vậy.
Lần này,Thanh Phong Quantổn thất vô cùng lớn!
Lâm Bình đã xem số liệu về thiệt hại của trận chiến.
Lúc Lâm Bình đến, tổng cộng có ba mươi tám vị chân thần ở Thanh Vân Quan, ngoài ra còn có Diệp Hách, Tần Ỷ, Thiết Thủ và Đồng Dương đến cùng Lâm Bình, số lượng các vị chân thần ở Thanh Phong Quan đã vượt hơn con số bốn mươi, lên tới bốn mươi hai vị.
Nhưng trong trận chiến ngày hôm nay, gần một phần ba trong số các vị chân thần đã tử trận.
Trong số đó, chân thần đỉnh phong hai vị. Một vị chính là chân thần đỉnh phong của Thanh Phong Quan, một trong lục đại thống lĩnh Bạch Sơn, người mà Lâm Bình đã gặp ở bên ngoài cách Thanh Phong Quan 30km.
Vị còn lại đã từng giao đấu với Lâm Bình, Điền Hòa Dự !
Lần này, thống lĩnh của Thanh Phong Quan lục đại chân thần đỉnh phong có hai vị trực tiếp ngã xuống.
Đương nhiên, nghe nói số người tử trận ở ngoại quốc gần như là nhiều hơn gấp đôi so với con số của Thanh Phong Quan . Kết quả như thế cũng có thể coi là một thắng lợi lớn.
Tuy nhiên, Lâm Bình biết rằng Lôi Báo vui mừng chắc chắn không phải là vì điều này.
"Tôi nghĩ lý do có thể khiến anh Lôi cười tươi như vậy không phải vì điều gì khác, mà chính là vì trận chiến này dù bị tổn thất rất nặng nề nhưng đã thành công trong việc chống lại kẻ thù và giữ được Thanh Phong Quan!"
"Giữ được Thanh Phong Quan cũng có nghĩa là cứu được vô số sinh mạng trong đó!"
Lâm Bình suy nghĩ một lát rồi nói.
Nghe vậy.
Trên mặt Lôi Báo hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng.
“Hay, hay, hay.” Lôi Báo nói liền một mạch ba chữ “hay”.
“Lâm Bình à, không ai hiểu tôi bằng cậu mà.”