"Phụt!"
Nhưng mà Cung Hưng Văn trên mặt đất tức thì nóng giận công tâm lại phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa.
Động tĩnh này không khỏi nhắc nhở mọi người, những gì bọn họ nhìn thấy đều là thật!
Vị chân thần trung kỳ Lâm Bình này thật sự đã đánh bại vị chân thần đỉnh phong Cung Hưng Văn.
Hơn nữa còn là một vị chân thần đỉnh phong có kinh nghiệm chiến trường dày dặn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú!
Đó không phải là một cảnh giới tầm thường, nếu không từng trải qua sát phạt, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình thì cũng không thể lên được cảnh giới này.
"Nhớ rõ anh thiếu tôi một vạn điểm, đừng quên!"
Lâm Bình nhìn Cung Hưng Văn từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói.
Nhưng lúc này sắc mặt Lâm Bình cũng đã thoáng có chút tái nhợt.
Lần này anh không sử dụng đại thành kim thân cũng không sử dụng Ngọc Cốt, thậm chí còn không sử dụng những con bài chưa lật khác, đơn thuần chỉ dựa vào cảnh giới chân thần trung kỳ mà đánh thắng Cung Hưng Văn.
Đối với Lâm Bình mà nói, đây chẳng phải chuyện thoải mái gì.
Sự chênh lệch về khởi nguyên là thật, Lâm Bình cũng không có khả năng nghịch thiên mà xem nhẹ sự chênh lệch này.
Bởi vậy dưới tình huống không vận dụng đại thành kim thân, Lâm Bình luôn không thể giao đấu chính diện với Cung Hưng Văn, luôn phải né tránh nguyên kia hùng hồn kia của anh ta.
Mà vừa rồi lúc Lâm Bình thi triển "Ngục Thánh lôi Thuật" gần như đã dùng cạn khởi nguyên của mình khiến anh bị tiêu hoa vô cùng lớn chứ không cũng không thể phát huy được uy lực lớn như vậy.
Đương nhiên, lần này sở dĩ Lâm Bình có thể coi như thoải mái đánh bại Cung Hưng Văn cũng có một phần nguyên nhân là do Cung Hưng Văn khinh địch.
Anh ta cho rằng Lâm Bình cũng chỉ là một chân thần trung kỳ, tùy tiện là có thể đánh bại Lâm Bình, đánh cho Lâm Bình đến thảm hại.
"Tác dụng của Nguyên Thiên Thần Nhãn cũng không tệ!"
Đương nhiên trong lòng Lâm Bình vui sướng cũng không phải là vì có thể đánh bại Cung Hưng Văn.
Khiến anh vui vẻ hơn chính là hiệu quả của Nguyên Thiên Thần Nhãn.
Trước đó khi còn ở trong thành cổ bị nhốt ở trong lò đan rèn luyện Ngọc Cốt, Lâm Bình không chỉ rèn ra được Ngọc Cốt.
Mà lúc rèn luyện đầu lâu đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, thiếu chút nữa khiến Lâm Bình bỏ mình.
Nhưng mà.
Cuối cùng.
Lâm Bình lại trong họa được phúc mà phát hiện ra sau khi rèn xong Ngọc Cốt, Nguyên Thiên Thần Nhãn của anh vậy mà lại có đột phá.
Điều này khiến cho Lâm Bình nghĩ tới Tôn Ngộ Không lúc bị nhốt trong lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân cũng luyện ra Hỏa Nhãn Kim Tình.
"Trận chiến này, Lâm Bình thắng!"
Lúc này Vu Nhật Huy đi ra mở miệng nói.
Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình cũng thoáng qua tia sáng mang theo cảm giác tán dương
"Nếu trận đấu đã có kết quả thì sau này bất cứ ai cũng không được có ý kiến nữa!"
Sau đó Vu Nhật Huy lại nói.
"Còn nữa, những thứ bị hư hao ở đây cần được bồi thường, nhóc con cậu phải bồi thường tổn thất nơi này, cậu có ý kiến gì không?"
Vu Nhật Huy nhìn Lâm Bình.
Nghe vậy.
Lâm Bình giật giật khóe miệng.
Quảng trường bị thủng một cái hố cũng đâu phải anh làm đâu.
"Được thôi."
Lâm Bình bĩu môi đồng ý xong đồng thời cũng nhảy xuống khỏi lôi đài.
"Được, nếu cậu đã đồng ý thì tổn thất tại quảng trường này theo lão già tôi tính toán đại khái... Tính vào điểm cậu chiếm được, bồi thường khoảng 1000 điểm công lao nhé."
Vu Nhật Huy mở miệng.
"1000 điểm công lao?"
Lâm Bình mở to hai mắt.
Vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Vu Nhật Huy.
Trước đó Lâm Bình đã biết được từ chỗ Lương Nhi là đánh chết một vị chân thần đỉnh phong của dị giới mới đạt được 5000 điểm công lao mà thôi.
Hiện tại chỉ hư hao có chút mặt quảng trường mà Vu Nhật Huy đã bắt anh phải bồi thường 1000 điểm công lao sao?
Đây là đang lừa đảo chiếm đoạt hay gì?
"Cậu không muốn bồi thường?" Vu Nhật Huy dựng râu trừng mắt.
Lão già tôi dựng cho mấy cậu một cái lôi đài chẳng lẽ không nên trả tôi chút thù lao sao?
"Đền chứ!" Lâm Bình bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng không phải điểm của tôi!"
Nghe thế, Cung Hưng Văn thiếu chút nữa lại bị chọc cho tức chết.
Anh ta chỉ hận không thể xông lên giết chết Lâm Bình.
Nhưng Cung Hưng Văn cũng biết, nếu đã xuống lôi đài rồi thì chính là trận đấu đã kết thúc, anh ta thua, nếu còn định làm chuyện gì đó thì hai vị Thần Vương lớn nhỏ ở đây đều sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Cung Hưng Văn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Bình.
Món nợ này tôi nhất định sẽ trả lại cậu!
"Được rồi, Cung Hưng Văn cậu cũng phải theo tôi một chuyến đến Chấp Pháp Phong để điều tra rõ ràng bốn tên 'đào binh'!"
Sau đó Vu Hữu Vệ nhìn về phía Cung Hưng Văn đã đứng dậy mở miệng nói.
"Được!"
Cung Hưng Văn cắn răng đáp.
"Đúng rồi cậu chuyển một vạn điểm cho cậu ta trước đi!"
Vu Hữu Vệ không rời đi trước mà ngược lại nói.
"Được!"
Cung Hưng Văn vẫn phải nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Nhóc con, có phải cậu không có thẻ điểm không?"
Vu Hữu Vệ bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Bình.
"Hả?" Lâm Bình thoáng sững sờ.
Thật ra anh còn không biết điểm công lao gì đó được tính thế nào tại cung Thương Huyền.
"Không có đúng không? Được, tôi cho cậu một cái."
Vu Hữu Vệ mở miệng nói.
Dứt lời.
Vu Hữu Vệ lấy ra một thẻ điểm ném cho Lâm Bình.
"Đưa khởi nguyên của cậu vào đi, sau này đây sẽ là thẻ điểm của cậu!"
Vu Hữu Vệ cười nói.
Lâm Bình cảm thấy nụ cười này của ông ta rất không có ý tốt.
"Thẻ điểm này dùng để tính điểm công lao, sau khi rót khởi nguyên của mình vào, người khác có nhặt được cũng không thể dùng. Đến lúc đó, muốn vay mượn hay dùng điểm để đổi những vật khác đều dùng tấm thẻ này."
Lương Nhi truyền âm cho Lâm Bình.
Lâm Bình gật đầu.
Anh rót một luồng khởi nguyên của mình vào để kích hoạt thẻ điểm.
"Nhóc con, tôi nhọc lòng chế tạo cho cậu một thẻ điểm, không nói cái khác, dù thế nào thì cậu cũng nên cho tôi 1000 điểm thù lao đi chứ?"
"Không đúng, là 1001 điểm, tôi phải được nhiều hơn lão Vu một điểm mới được."
Mà ngay tại lúc Lâm Bình kích hoạt thẻ điểm, trong tai Lâm Bình bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Là Vu Hữu Vệ đang truyền âm cho anh.
Lâm Bình đương nhiên biết lão Vu mà Vu Hữu Vệ nói là ai, dù sao trước đó Lâm Bình đã nghe được cuộc nói chuyện của Vu Hữu Vệ và Vu Nhật Huy.
Khóe miệng Lâm Bình co rút.
Đột nhiên anh cảm thấy hai người này thật giống như một đôi oan gia vui vẻ. Không đúng, hình dung như vậy cũng không phải... Thôi, mặc kệ đi.
"Được!"
Lâm Bình đành phải đồng ý.
Dù sao cũng không phải là điểm mà mình lập công kiếm được, vậy thì cứ dùng nó hiếu kính hai vị Thần Vương coi như tạo quan hệ tốt vậy.
Cái này gọi là: bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm!
Nếu sau này anh có việc cần hai vị Thần Vương lớn nhỏ này giúp, chắc đến lúc đó bọn họ sẽ không chơi xấu từ chối đâu nhỉ?
"Nhóc con, chuyển đi."
Lấy được nhiều hơn Vu Nhật Huy một điểm, Vu Hữu Vệ cực kỳ vui vẻ.
Chờ chuyển điểm xong.
"Được rồi, mấy người các cậu cũng theo tôi đến Chấp Pháp Phong đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!