Cung Hứng Văn vừa nói xong lời này, không ít người đều nhìn về phía Lâm Bình, ngược lại bọn họ muốn nhìn thử xem Lâm Bình có đáp ứng sự khiêu chiến này của Cung Hứng Văn hay không.
Dù sao thì ai cũng biết, lời khiêu chiến này của Cung Hứng Văn có ý nghĩa gì.
Mặc dù, ở trong cung Thương Huyền, trên lôi đài, không thể đánh chết đối phương, nhưng cũng không có nghĩa là không được phép cho đối phương một trận dạy dỗ nên thân.
Chỉ phải chú ý nặng nhẹ là được!
Mọi người cũng muốn xem thử, Lâm Bình thể hiện ra ngoài chỉ là một chân thần trung kỳ thì có cái gì mà dám tới khiêu khích Cung Hứng Văn chứ?
Dựa vào thực lực ư?
Hay là bối cảnh nhỉ?
Bất kể là cái nào, thì Cung Hứng Văn cũng đều không phải kẻ yếu!
Tương tự, Lâm Bình lại còn đứng ra vì bốn kẻ “đào binh” Tần Kiều, Diệp Hiên này, còn không sợ đắc tội với Cung Hứng Văn, cũng không sợ làm ô uế dánh dự của chính bản thân mình, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao?
Trong đám người vây xem, cũng có một vài người có đầu óc, bọn họ cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng vào Cung Hứng Văn!
"Làm nhục biên quan tướng sĩ? Thật đúng là một cái mũ lớn nha.”
Lâm Bình hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng anh cong lên một nụ cười lạnh.
"Tôi đồng ý lời khiêu chiến của ông!"
Sau đó, Lâm Bình lập tức đáp ứng.
Nên ra tay thì cần phải ra tay.
Lúc Lâm Bình vừa tới cung Thương Huyền, mặc dù anh không có ý định gây ra phong ba gì, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, vậy thì cứ lập uy cái đã, để cho người khác biết sau này cho dù xảy ra chuyện gì, đã không có tài năng thì đừng có tới gây sự với anh.
Như vậy, nói không chừng lại có thể không bị rơi vào những tình cảnh miễn cưỡng thế này.
Huống chi.
Lâm Bình cũng rất rõ ràng, nếu anh muốn tới phòng tuyến rãnh trời, đi tới nơi chiến trường vùng biên giới, thì nhất định phải thể hiện ra sức mạnh của mình, đây cũng không phải là một chuyện xấu.
Về phần thân phận của Cung Hứng Văn ư?
Trong thời gian đi tới đây, Lâm Bình cũng đã tìm hiểu rõ qua Diệp Hiên, Cung Hứng Văn là chân thần đỉnh phong, là phó tướng quân của đại quân Kim Hà. Dĩ nhiên, ngoài những cái đó, ông ta còn có một thân phận khác, đây cũng chính là nguồn gốc cho cụm từ “đại nhân vật” trong miệng Diệp Hiên.
Bởi vì, Cung Hứng Văn còn có một người ba có cảnh giới Thần Vương.
Hơn nữa, ba của Cung Hứng Văn không chỉ là một Thần vương thông thường, nghe nói trong số các Thần vương hiện nay, ông ta là người có sức mạnh rất đáng kinh ngạc, theo tin tức đồn thổi thì trong tương lai còn có hy vọng sẽ đột phá đến cảnh giới Tôn Giả.
Cho nên, cho dù là những hậu bối Thần Vương khác, khi đứng trước mặt Cung Hứng Văn thì cũng thấp hơn một bậc.
Nhưng mà.
Cái loại thân phận này, Lâm Bình cũng chẳng ngại!
"Được!"
Thấy Lâm Bình đồng ý, gương mặt Cung Hứng Văn lộ ra một nụ cười dữ tợn, hiển nhiên là ông ta đã quyết định trong phạm vi cho phép của cung Thương Huyền, ông ta nhất định sẽ dạy dỗ cho Lâm Bình một trận nên thân.
Để cho Lâm Bình biết, không phải ai cũng là người mà anh có thể đắc tội.
"Nhưng mà, trước đó còn có một việc cần phải hoàn thành đã.”
Lâm Bình nhàn nhạt nói.
"Chuyện gì?"
Trong lòng Cung Hứng Văn chợt dâng lên một dự cảm không lành.
"Lão Hoàng!"
Lâm Bình bình tĩnh gọi một tiếng.
Nghe thấy hai chữ này, lại nhìn tháng dáng vẻ ra lệnh của Lâm Bình, Hoàng Viễn Phương chỉ hận không thể tát cho Lâm Bình một cái nằm luôn ra đất.
Nhưng mà ngoài mặt, Hoàng Viễn Phương cũng chỉ có thể gật đầu, đi mấy bước về phía trước.
Trong nháy mắt.
Mười mấy tia sáng bắn ra lao về phía đám thuộc hạ của Cung Hứng Văn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Những người đó cả kinh, nhưng một loại uy thế khiến cho bọn họ kinh hãi đã bao phủ lấy cả đám, khiến cho nhịp tim bọn họ không ngừng tăng nhanh, căn bản là không dám nhúc nhích.
"Thần vương ư?"
Vào giờ khắc này, sắc mặt Cung Hứng Văn cũng chợt thay đổi.
Hoảng sợ nhìn về phía Hoàng Viễn Phương.
Những người xung quanh cũng đều cực kỳ kinh ngạc.
Trước đó chỉ thấy ông là một lão già không có gì đặc biệt, bọn họ cũng không quá để ý tới, dù sao vừa rồi Hoàng Viễn Phương vẫn luôn đứng sau lưng Lâm Bình.
Tất nhiên sẽ không được mọi người coi trọng.
Nhưng bây giờ, trong nháy mắt, mọi người liền phát hiện ra, cái lão già không được bọn họ coi trọng đó, lại là một vị... Thần vương?
"Các người đã có thể làm chứng cho vị phó tướng quân này, nói bốn người bọn họ lâm trận bỏ chạy, làm hại đồng đội, vậy thì mời các người kể chi tiết lại sự việc mà các người biết ra.”
"Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở các người một câu, các người sẽ không nghe thấy lời nhau nói đâu. Muốn truyền âm cho nhau ư? Bỏ cái ý định đó đi.”
"Ừm..."
“Nào, bắt đầu từ cậu đi!”
Sau đó, Lâm Bình chỉ vào một trong số những người trước đó đã đứng ra làm chứng cho Cung Hứng Văn.
Lâm Bình vừa nói xong.
Những người vây xem ngay lập tức hiểu ra ý đồ của Lâm Bình.
Có người thầm khen ngợi anh thông minh.
Còn bên kia, cho dù là Cung Hứng Văn, hay là những thuộc hạ của ông ta đang bị uy áp của Hoàng Viễn Phương khống chế, sắc mặt ai nấy đều không ngừng thay đổi.
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía Cung Hứng Văn.
Mặc dù ý tưởng đại khái thì bọn họ cũng hiểu, nhưng mà cụ thể thế nào thì bọn họ đâu có biết được chi tiết từng hành động của Cung Hứng Văn.
Hơn nữa, trong này còn có một số việc không sạch sẽ do Cung Hứng Văn động tay động chân vào để dựng nên, ông ta làm sao có thể kể hết những chi tiết này cho bọn họ biết được.
Cùng lắm cũng chỉ có một vài kẻ thân tín hoặc là đã giúp Cung Hứng Văn làm chuyện này thì mới rõ thôi.
Vậy lúc này nên nói như thế nào đây?
Nếu như chỉ có một người thì dĩ nhiên có thể tùy tiện mà nói.
Hoặc là chỉ cần tất cả mọi người có thể âm thầm thống nhất với nhau, hoặc là người thứ nhất nói, đám người còn lại cũng có thể nghe, vậy thì mới có thể phối hợp được với nhau.
Nhưng bây giờ lại có một vị Thần vương ở đây, ngăn không cho bọn họ kết nối với nhau, thậm chí ngay cả thính giác của bọn họ cũng bị ông khống chế.
Chỉ cần mở miệng, lời bọn họ nói ra sẽ bị người khác nghe thấy, cho dù ý tưởng là một, nhưng mà nói rõ ra thì chắc chắn sẽ có một số chỗ tồn tại sơ hở.
Mà rất hiển nhiên, Cung Hứng Văn cũng rất rõ vấn đề này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!