Núi Nguyên Từ.
Nghe giống như là tên của một ngọn núi.
Nhưng trên thực tế, núi Nguyên Từ chính là một dãy núi bao gồm chín ngọn núi, vây quanh bảo vệ Chủ Phong.
Sau khi Lâm Bình đi tới núi Nguyên Từ, anh được người của núi Nguyên Từ tiếp đón với quy cách cao nhất, họ đưa Lâm Bình thẳng vào Chủ Phong núi Nguyên Từ để tiếp đãi, đó là ngôi đền nơi ở của Chưởng môn.
Các thành viên có vai vế cao nhất của núi Nguyên Từ đều có mặt, dưới sự chỉ đạo của chưởng môn núi Nguyên Từ, thái độ đối đãi dành cho Lâm Bình gần như là tương đương với đãi ngộ dành cho Chưởng môn.
Dĩ nhiên.
Đi theo Lâm Bình đến đây không chỉ có một mình Hoàng Viễn Phương, mà còn có sự đồng hành của bốn người Tần Kiều, Diệp Hiên, Bàn Tay Sắt cùng với Tống Dương.
Lúc ấy, khi Lâm Bình nhận được lời mời từ núi Nguyên Từ, mời anh tới đây, đám người Tần Kiều đã đưa một quyết định, đó là quyết định đi theo Lâm Bình đến đây. Đồng thời, họ cũng đồng tình đưa chức đội trưởng của đội mình cho Lâm Bình.
Chỉ có điều, Lâm Bình vui vẻ đáp ứng để bọn họ đi cùng, nhưng lại uyển chuyển từ chối chức danh đội trưởng kia.
Mà vẫn như cũ là để cho Tần Kiều đảm nhiệm.
Trong lòng Lâm Bình dĩ nhiên cũng là có chút tính toán nho nhỏ, mấy người trong nhóm của Tần Kiều đều là những người có năng lực bất phàm, tương lai nếu là có thể đi theo anh trở về Việt Nam.
Bốn vị chân thần này có tiềm lực rất lớn để trở thành những cộng sự trợ lực cho anh.
Dù sao, Lâm Bình cảm thấy, với năng lực của bốn người bọn họ, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, tương lai đột phá đến chân thần đỉnh phong, cũng là chuyện đơn giản, không có vấn đề gì.
Lúc ban đầu khi Lâm Bình đáp ứng cùng bọn họ hợp lại thành một đội, cũng chính là vì có ý định như vậy.
Sau một hồi chiêu đãi, rốt cục chưởng môn núi Nguyên Từ cũng chính thức mở miệng, hỏi Lâm Bình: "Người anh em Lâm Bình, không biết, cậu muốn lấy phí bảo quản thế nào?”
"Thần binh ư? Hay là lấy linh đan diệu dược gì? Hay là muốn lấy mấy thứ như thiên tài địa bảo gì đó, chỉ cần núi Nguyên Từ chúng tôi có thể lấy được thì nhất định sẽ để cho người anh em Lâm Bình thoải mái lựa chọn.”
Lâm Bình trầm tư, suy nghĩ làm như thế nào để lựa chọn.
Thật ra thì, phí bảo quản, chẳng qua là do Lâm Bình thuận miệng nói mà thôi.
Ý định ban đầu của Lâm Bình là muốn đến núi Nguyên Từ để tìm hiểu rõ xem nơi này có thông tin về mấy thứ thánh dược gì đó hay không. Nhưng mà hôm nay, Lâm Bình đã là có được Huyết Hồn Thụ, Lâm Bình cũng là không cần thiết phải có tin tức về thánh dược nữa.
Dù sao, ngay cả Thần cũng đã nói, chờ đến khi Huyết Hồn Thụ trưởng thành, Lâm Bình có thể mang theo Huyết Hồn Thụ, hoặc là nó có thể chữa lành vết thương cho anh.
Điều này cũng đủ để chứng minh, Huyết Hồn Thụ có công hiệu rồi.
Ít nhất, nó sẽ không thua kém gì thánh dược.
Nếu không, làm sao nó có thể khôi phục được cả cường giả cấp Đế chứ?
Tương tự, núi Nguyên Từ có khả năng cao là sẽ không có bất kỳ tin tức gì về thánh dược. Dù sao, hiện tại núi Nguyên Từ ngay cả cường giả cấp bậc Thần vương còn không có nữa là.
Thấy Lâm Bình trầm tư, chưởng môn núi Nguyên Từ lại mở miệng: "Trừ những thứ này ra, núi Nguyên Từ chúng tôi còn có một nơi trọng địa, chỉ có những ai có công lớn đối với núi Nguyên Từ, hoặc là có tài năng trời phú mới có thể tiến vào đó.”
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Bình sáng lên.
Nhưng anh chưa lên tiếng, chỉ im lặng chờ đối phương nói tiếp.
Quả nhiên.
Chưởng môn núi Nguyên Từ liền tiếp tục nói: "Nơi trọng địa này, được núi Nguyên Từ chúng tôi gọi là 'Ngộ Đạo Nhai', chính là nơi mà tổ sư sáng lập ra môn phái núi Nguyên Từ của chúng tôi đột phá cấp bậc Thần vương."
"Mà núi Nguyên Từ từ khi thành lập chính thức đến nay là đã gần 700 năm, trừ tổ sư sáng lập môn phái, sư tôn của tôi là Trần Hà Nguyên, cũng đã tu luyện ở Ngộ Đạo Nhai này, rốt cục cũng tới được một bước kia, đột phá đến Thần vương."
"Cho nên, cho tới hôm nay đã có hai vị Thần vương đột phá cảnh giới ở Ngộ Đạo Nhai, họ cũng đã lưu lại những bí kíp riêng ở trong đó. Nếu có thể tìm hiểu được những tri thức để lại ở Ngộ Đạo Nhai, nói không chừng sẽ rất có ích cho việc đột phá cảnh giới Thần vương.”
"Nhưng, theo thời gian trôi qua, có vẻ như hiệu quả của Ngộ Đạo Nhai đã ngày càng suy yếu, cho nên, nếu là người anh em Lâm Bình nguyện ý đi tới Ngộ Đạo Nhai tìm hiểu, thì chỉ có thể một mình đến đó.”
Khi chưởng môn núi Nguyên Từ nói đến chỗ này, trên mặt ông ấy lộ ra vẻ hơi áy náy.
Dù sao, Lâm Bình cũng không phải là một mình tới đây.
Mặc dù núi Nguyên Từ bọn họ muốn qua lại với Lâm Bình, nhưng cũng nhất định phải tính toán cho tương lai của núi Nguyên Từ. Hôm nay núi Nguyên Từ đã không còn Thần vương nào, núi Nguyên Từ bọn họ cũng vẫn còn cần tới Ngộ Đạo Nhai, hy vọng có thể tương lai sẽ có một người có thể đột phá đến cảnh giới Thần vương.
Chỉ có như thế.
Về sau núi Nguyên Từ mới có thể chân chính trường tồn.
Không đến nổi bởi vì vẫn mãi không có thần Vương ra đời, mà ngày càng suy thoái.
Cuối cùng, chính đạo suy bại.
Dù sao, cho dù bây giờ sư tôn của ông ta cũng đã là hy sinh, nhưng bởi vì sư tôn đã từng lập công lớn, cộng thêm sự nâng đỡ của cung Thương Huyền, núi Nguyên Từ vẫn có thể tiếp tục thống ngự một vùng đất của biên giới Thương Lan.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này.
Không có thần Vương lãnh đạo.
Cung Thương Huyền cũng không có cách nào, cứ như vậy thì cũng không còn cách nào tiếp tục nâng đỡ núi Nguyên Từ được nữa.
"Không thành vấn đề, vậy thì chọn Ngộ Đạo Nhai đi." Sau khi nghe thấy chưởng môn núi Nguyên Từ nói đến Ngộ Đạo Nhai, trong lòng Lâm Bình lập tức đưa ra quyết định này.
Nếu có thể lấy được món hời gì đó từ núi Nguyên Từ, chắc chắn là sẽ có giá trị không thể vượt qua thần khí được.
Đã như vậy, đối với Lâm Bình thì đó không phải là món cực phẩm gì, không bằng chọn Ngộ Đạo Nhai nghe có vẻ còn hiệu quả hơn.
"Được, vậy người anh em Lâm Bình tạm thời nghỉ ngơi một chút, ngày mai, tôi sẽ sắp xếp mở cửa Ngộ Đạo Nhai!"
chưởng môn núi Nguyên Từ cười nói.
Nếu là Lâm Bình có thể ngộ ra điều gì đó ở Ngộ Đạo Nhai, sau này lại có ích cho anh trong việc đột phá cảnh giới Thần vương thì Lâm Bình nhớ ơn núi Nguyên Từ bọn họ nhiều hơn nữa.
Đây cũng chính là “phí bảo quản” mà ngay từ đầu chưởng môn núi Nguyên Từ đã tính tặng cho Lâm Bình rồi.
Dù sao, Lâm Bình cũng là người được phó cung chủ cung Thương Huyền Quốc Thiên coi trọng, đợi đến sau khi Lâm Bình đi tới cung Thương Huyền, cung Thương Huyền có thể sẽ tặng cho Lâm Bình thiên tài địa bảo gì đó, tất nhiên là sẽ vượt xa những gì núi Nguyên Từ bọn họ có thể cho anh.
CHo dù bọn họ có thể dành cho anh món bảo vật gì, đối với Lâm Bình e rằng cũng sẽ không có món nào có hiệu quả được như Ngộ Đạo Nhai.
Huống chi, theo chưởng môn núi Nguyên Từ thấy thì Lâm Bình có lai lịch kinh người như thế, anh có chỗ dựa là cường giả cấp Đế, có thể chính anh đã có đủ thiên tài địa bảo dùng mãi không hết, còn có thần binh, thậm chí là cả thần khí cũng nên.
Nếu không, Lâm Bình sẽ dễ dàng giao ra thần khí trường thương này như vậy sao? Thậm chí còn không có một chút lưu luyến nào?
Điều đó đủ để chứng minh, quyết định của ông ta là cực kỳ chính xác.
"Được." Lâm Bình cười và gật đầu một cái: "Nhưng mà, người đi tìm hiểu Ngộ Đạo Nhai không phải là tôi, mà là lão... Hoàng!"
Chắc chắn là không thể gọi thầy được nữa.
Ít nhất là cho đến khi anh vẫn còn ở trong lục địa Di Lạc này, Lâm Bình không thể gọi Hoàng Viễn Phương là "thầy" được. Trước đây, Lâm Bình đã nói với gia tộc Nam Cung, nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc những lời kia, để không bị vạch ra chút sơ hở nào, Lâm Bình chỉ có thể làm cái việc "đại nghịch bất đạo" là tiếp tục gọi Hoàng Viễn Phương là "lão Hoàng" thôi.
Hoàng Viễn Phương: "..."
Khóe miệng ông giật giật.
Thật muốn đánh chết thằng ranh này.
Nhưng mà.
Hiện tại ông cũng chưa chắc đã đánh thắng được.
Cũng không có cách nào đánh được.
"A?"
Lâm Bình vừa nói ra lời này, chưởng môn núi Nguyên Từ đã sợ ngây người.
Cho dù là núi Nguyên Từ, tổng cộng cũng không có được mấy người có tư cách đi tới Ngộ Đạo Nhai tu luyện, ngoài việc nhất định phải đáp ứng đủ điều kiện ra, còn phải có năng lực chuẩn bị đột phá lên Thần vương, thì mới có tư cách tới đó.
Điều này cũng có nghĩa là, trừ trường hợp đặc biệt, cho dù có là đệ tử thiên tài của núi Nguyên Từ đi chăng nữa, hoặc thậm chí là những vị trưởng bối quyền cao chức trọng, đó là còn chưa nói đến các chân thần đỉnh phong, cũng không có mấy ai có tư cách tới Ngộ Đạo Nhai, và tu luyện đột phá cảnh giới ở nơi đó.
Dù sao nơi đó cũng không phải là nơi công cộng muốn dùng là dùng được.
Nhưng ngay sau đó, chưởng môn núi Nguyên Từ đã bình thường trở lại.
Đúng vậy.
Lâm Bình có một sư thúc cấp Đế cũng là sư thúc của anh, cho dù anh có thật sự muốn đột phá cấp bậc Thần vương, sư thúc của anh tất nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho anh rồi, Lâm Bình cần gì phải tới núi Nguyên Từ của ông ta ngộ đạo nữa chứ.
Một chút tính toán nhỏ nhoi trong lòng chưởng môn núi Nguyên Từ cứ vậy mà thất bại.
Có chút tiếc nuối.
Nhưng, cuối cùng cũng thấy không sao cả.
Như vậy bọn họ cũng vẫn có cơ hội giao hảo với Lâm Bình như thường.
Hơn nữa, nếu bàn kỹ ra thì Hoàng Viễn Phương cũng là người thích hợp hơn, dù sao thì ông ấy cũng là cường giả Chân Thần điên phong rồi.
Lại còn rất mạnh nữa!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!