"Ở lục địa Di Lạc mà dám công khai giết hại chân thần, đúng là muốn chết mà!”
Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, ông ấy lập tức ra tay.
Bàn tay đánh ra một chưởng, bắt ngay lấy sợi dây xích đang xuyên qua Minh Huân, Đông Bá Vương và Kỳ Vương.
Nhưng ngay khi ông ấy bắt được sợi xích kia, sắc mặt Quốc Thiên lập tức biến đổi.
Nhưng, thêm một lần nữa Quốc Thiên cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Sức mạnh trong cơ thể ông ấy đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, Quốc Thiên cũng nhanh chóng cứu ba người Minh Huân, Đông Bá Vương và Kỳ Vương xuống.
"Trịnh Minh (Đông Bá Khâu, Kỳ Hồng Ảnh) kính chào cung phó Quốc Thiên!"
Ba người Trịnh Minh, Đông Bá Khâu, Kỳ Hồng Ảnh cố gắng chống đỡ bước về phía trước, nhất là hai người Đông Bá Khâu và Kỳ Hồng Ảnh, bọn họ có lẽ là sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Nhìn thấy Quốc Thiên ở trước mặt, ba người bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở phào xong, hai người Đông Bá Khâu và Kỳ Hồng Ảnh liền rơi vào hôn mê.
Cũng may Quốc Thiên kịp thời đánh ra hai luồng sức mạnh, tiến vào thân thể hai người Đông Bá Khâu và Kỳ Hồng Ảnh, như vậy mới làm cho hai người bọn họ giữ vững được sự tỉnh táo.
...
...
Dưới tế đàn.
Vì ý chỉ của Hư ảnh, lúc này Lâm Bình cũng không thể không bắt đầu đổ máu, và bị Hư ảnh dẫn dắt vào bên trong tế đàn.
Tới lúc này, sắc mặt Lâm Bình đã hoàn toàn tái nhợt.
Máu trong cơ thể anh gần như đã chảy mất hơn phân nửa.
Nhưng.
Hư ảnh đã ra lệnh.
Lúc này Lâm Bình chỉ có thể tạm thời cắn răng phục tùng.
Cũng may.
Vào lúc trong lòng Lâm Bình gần như đã muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Hư ảnh, rốt cuộc vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một của Hư ảnh cũng nở một nụ cười.
"Rốt cuộc đã tới rồi!"
Hư ảnh mở miệng.
"Phá Kiếm!"
Rồi sau đó Hư ảnh ném ánh mắt về phía Lâm Bình.
"Con mẹ nó!" Trong lòng Lâm Bình thầm mắng một câu.
Anh biết, cho dù là lúc trước anh có cố gắng giữ bí mật đến đâu, nhưng chỉ cần còn ở trong tòa thành cổ này thi triển bất cứ năng lực gì, thì Hư ảnh đều biết rất rõ.
Cũng giống như Vạn Linh Huyết Châu, Huyền Vũ Giáp, Phá Kiếm, Lâm Bình đều đã lấy ra dùng sau khi tiến vào tòa thành cổ này.
Cho nên, Hư ảnh biết hết.
Lúc này, Hư ảnh vừa mở miệng, Lâm Bình dĩ nhiên là biết, Hư ảnh muốn anh lấy Phá Kiếm ra.
Lâm Bình khẽ cắn răng.
Nhưng anh vẫn lấy ra chín thanh Phá Kiếm: Tu La, Bạch Hồng, Phù Dung, Cửu U, Lưu Quang, Thâm Ảm, Kinh Mộng, Hàn Nguyệt và Cầu Long ra và giao nó cho Hư ảnh.
Dù sao thì Phá Kiếm quan trọng, nhưng tính mạng của anh cũng rất quan trọng.
Nhưng Lâm Bình cũng rất rõ ràng là cơ hội của mình đã tới rồi.
Người mà Hư ảnh đang đợi, có lẽ chính là cường giả của lục địa Di Lạc.
Mà lúc này, cường giả thực sự của lục địa Di Lạc đã tới rồi.
Mà Hư ảnh muốn lấy Phá Kiếm của anh làm gì đây? Lâm Bình suy đoán, có lẽ là giống như cái Lão Yêu đi theo Yêu Yêu đã sử dụng Phá Kiếm để phá vỡ trận pháp hoặc cấm thuật ở nơi này để thoát ra ngoài chăng?
Mặc dù cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng Lâm Bình biết.
Gần như của anh đã tới!
Trung tâm tòa thành cổ.
Tế đàn.
Sau khi Quốc Thiên cứu Trịnh Minh, Đông Bá Khâu và Kỳ Hồng Ảnh, thì vững vàng nắm lấy sợi xích kia.
Sợi dây xích đó không ngừng vùng vẫy.
Nhưng Quốc Thiên cũng liên tục gia tăng sức mạnh, hai bên không ngừng so cao thấp.
"Hừ!"
Quốc Thiên một lần nữa hừ lạnh một tiếng.
Ông ấy làm sao có thể không nhìn ra, nơi đây đã được yểm một trận pháp để trấn áp, nghĩ đến đây ông ấy đưa ra kết luận sự kỳ quái của nơi này cũng chính là bởi vì trận pháp trấn áp này.
Mà tất cả những sợi dây xích xung quanh tế đàn này đều đã được trận pháp chi phối.
Chỉ có điều.
Phần gốc của đám dây xích này đã bị phá hủy bởi sinh vật bị trấn áp trong trận pháp này, cho nên thực chất trận pháp này đã có sơ hở sẵn rồi.
Sau một tiếng hừ lạnh, bàn tay còn lại của Quốc Thiên cũng giơ lên, đột nhiên lật một cái định giật cái cây Tử Kim Hàng Ma Xử ra.
Nhưng vào khoảnh khắc Tử Kim Hàng Ma Xử rung lên.
Một bóng Hư ảnh chợt xuất hiện ở trên tế đàn.
Hư ảnh nhẹ nhàng bắt lấy cái cây Tử Kim Hàng Ma Xử, gốc cây đang chấn động như thể sắp bật khỏi tế đàn, trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.
"Hít!"
Giờ khắc này.
Ngoại trừ Quốc Thiên, tất cả mọi người đều phải hít sâu một hơi.
Thì ra là, nơi đây thật sự có người ư?
Hay là quỷ?
Tóm lại, thật sự là có một vị sinh linh có sức mạnh cực lớn đang tác quái ở đây.
"Ông là ai?”
Quốc Thiên nhìn về phía bóng Hư ảnh kia, trong hai mắt ông ấy ánh lên ánh sáng thần thánh, như muốn thấy rõ xem rốt cuộc Hư ảnh trên tế đàn kia là cái gì.
"Chỉ là một thằng nhóc bổn Đế mà cũng dám ở đây chất vấn bổn Đế ư?"
Hư ảnh hừ nhẹ một tiếng.
Mà vào giờ khắc này, sợi dây xích vốn đang bị Quốc Thiên kìm giữ kia đột ngột bạo phát một sức mạnh kinh người.
"Rút lui!"
Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy kinh sợ.
Bọn họ lập tức rút lui.
Nhưng mà vẫn có mấy người bị lực bộc phát của sợi xích kia đánh tới.
Trực tiếp nổ tung tại chỗ, biến thành một đám mảnh vụn đầy máu và thịt.
Một vị chân thần đỉnh phong của núi Nguyên Từ cũng bị sức mạnh này tác động đến mức bị trọng thương.
Cũng may.
Sợi xích kia vừa bộc phát sức mạnh thì liền bị Quốc Thiên khống chế lại một lần nữa, không để cho nó tiếp tục làm bị thương nhiều người hơn nữa.
"Không tệ, sức mạnh của cậu cũng được đấy!”
Vậy mà, đối với tình huống này, Hư ảnh cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng.
Giọng nói có vẻ rất là hài lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!