Bên ngoài tòa thành cổ.
Một người đàn ông mặc đồ dài liền thân xuất hiện ở đây.
"Sắc mạnh cấp Đế!"
Người đàn ông mặc áo dài cau mày nhìn về phía tòa thành cổ.
Sau đó.
Người đàn ông mặc áo dài này bay vù một cái lên trời, bay tới phía trên tòa thành cổ.
Trong nháy mắt.
Một đạo sấm sét cực mạnh lập tức bổ thẳng về phía ông ấy.
Không một dấu hiệu báo trước.
Nhưng uy lực thì không thể xem thường.
"Bản thân tôi lại càng muốn nhìn xem thử nơi này có cái gì kỳ lạ.”
Đối mặt với đạo sấm sét giáng xuống từ trên trời, người đàn ông mặc áo dài kia chỉ vung tay lên lên, đối đầu với đạo sấm sét kia, chỉ một thoáng tia sấm sét kia đã bị tiêu diệt ở trong không trung.
Nhưng mà.
Mặc dù vừa giơ tay lên, liền tiêu diệt được đạo sấm sét nọ.
Có điều,
Chân mày của người đàn ông mặc áo dài kia lại càng cau chặt hơn.
Ngay sau đó, một tia sét có uy lực lớn hơn trước đó rất nhiều lại giáng xuống, như thể muốn ngay lập tức đánh chết người đàn ông mặc áo dài kia.
"Hừ."
Người đàn ông mặc áo dài lại hừ lạnh một tiếng nữa.
Lần nữa để đánh tan đạo sấm sét kia, lại không hề đơn giản như lần trước.
Sau đó.
Người đàn ông mặc áo dài dùng bàn tay làm đao, vung một đường trên không trung.
Giống như mở ra một lối đi ở trong màn mưa.
Rồi sau đó, người đàn ông mặc áo dài kia giẫm chân tại chỗ một cái xong liền biến mất, tiến vào trong thành cổ.
...
...
Trung tâm thành cổ.
Trên tế đàn.
Khắp nơi đã chém giết cả một ngày.
Đám người Nam Cung Tiên Nhi, Nam Cung Thịnh, Hoắc Viễn Uy, Ngô Vũ Nhai nãy giờ đều không ngừng đánh giết với các oán linh ở xung quanh.
"Còn tiếp tục như vậy nữa, cho dù không bị những thứ tạp chủng này giết chết, thì bổn nguyên cũng sẽ bị tiêu hao hết mất!"
Sau khi Ngô Vũ Nhai đánh chết thêm một đoàn oán linh nữa, trên mặt anh ta cũng lộ vẻ uể oải.
Bọn họ đã ở trong thành cổ này quyết chiến gần hai ngày nay rồi.
Đại đa số những bộ xương khô đã bị bọn họ tiêu diệt hết, biến thành những đám bụi vụn rải khắp nơi, chỉ còn lại một ít những bộ xương khô có thực lực lớn mạnh cùng với các oán linh mà thôi.
Thế nhưng đám oán linh này đúng là càng giết càng nhiều, giết mãi không hết.
Giống như là chúng tự sinh sôi ra vậy.
"Mặc dù những thứ quỷ quái này rất đông, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện bọn chúng đã ít hơn trước kia rất nhiều rồi. Có lẽ số oán linh trong tòa thành cổ này đã bị tiêu diệt hơn một nửa rồi, chỉ cần kiên trì thêm một hai ngày nữa, có lẽ đám oán linh này sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa đâu.”
Đông Bá Duẩn cắn răng nói.
Nhưng, mặc dù nói như thế, thì trên mặt Đông Bá Duẩn vẫn lộ vẻ cực kỳ nặng nề.
Hai ngày trước.
Từ cổng tòa thành cổ, bọn họ tiến quân về phía tế đàn, muốn cùng hội hợp lại với Minh Huân, Đông Bá Vương và Kỳ Vương.
Nhưng chờ đến khi bọn họ tới nơi thì phát hiện ra ba vị cường giả có sức mạnh chí tôn là Minh Huân, Đông Bá Vương và Kỳ Vương căn bản là không có sức mà trông nom đến bọn họ.
Cho đến bây giờ thì, Minh Huân, ba người Đông Bá Vương và Kỳ Vương đã hoàn toàn bị khống chế rồi.
Họ bị sợi dây xích quỷ dị kia liên tục xuyên qua người, khống chế, giam cầm bọn họ ở giữa không trung, hình như nó đã coi bọn họ là nguồn máu mà liên tục hấp thu máu tươi của họ.
Cho dù ba người Minh Huân, Đông Bá Vương và Kỳ Vương có liều mạng chống cự, cũng không tránh thoát được.
Tới lúc này.
Ba người bọn họ gần như đã sắp thành những cái xác chỉ còn lại da bọc xương rồi.
Gần như không còn hơi thở.
Bản thân họ còn không lo nổi cho mình, càng đừng nói đến chuyện chi viện cho những người khác.
Đông Bá Duẩn cực kỳ lo lắng cho Đông Bá Vương, nhưng ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, căn bản là không có biện pháp nào cứu viện. Dù sao, bọn họ cũng đã được Đông Bá Vương hạ lệnh nghiêm nghị, không được đến gần để cứu viện, tránh để phát sinh việc gì ngoài ý muốn.
Điều này làm cho trong lòng Đông Bá Duẩn ngột ngạt vô cùng.
"Kiên trì, tiếp tục kiên trì, những thành viên của các đại gia tộc chúng ta đang ở ngoài tòa thành cổ tiếp ứng, bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra sự thay đổi của tòa thành cổ, khi đó họ sẽ thông báo cho Trung Châu, nhất định sẽ có quân chi viện hùng mạnh tới ứng cứu.”
"Chờ tin tức truyền tới Trung Châu, rồi sẽ có cường giả đến giúp cũng chỉ mất một hai ngày là cùng. Cho dù người bên ngoài chưa kịp phát hiện ra sự dị thường ở đây, thì có chậm trễ truyền tin một chút cũng nhiều nhất là sáng ngày kia thôi, cũng sẽ có cường giả đến rồi.”
Lại có người lên tiếng.
Để cho trong lòng mọi người đều được yên tâm thêm chút nữa.
Đừng tiếp tục tuyệt vọng thêm nữa.
Nếu không, cường giả cảnh giới Tôn Cấp cùng Thần vương cũng bị vây bắt ở này, tính mạng sắp khó mà giữ được, bọn họ còn có thể có đường sống sao?
Có hy vọng thì mới có động lực.
Nhưng vào lúc này.
Đột nhiên, một có một bóng người gần như hiện ra giữa không khí vừa rồi còn trống không.
Ngay sau đó, hàng vạn sợi ánh sáng buông xuống.
Giống như là ánh sáng soi chiếu vào con đường hầm tối thui, tất cả những oán linh và đám xương trắng đang vây công cường giả biên giới Thương Lan đều tan thành mây khói.
Biến cố bất ngờ này khiến cho mọi người đều sửng sốt.
Giống như tất cả những gì trước mặt họ đều chỉ là một giấc mơ.
Nếu như không phải là trên đất có rất nhiều những vệt máu tươi phản chiếu lại ánh sáng, cùng những thi thể rải khắp đất, còn những người sống thì không thiếu những kẻ bị thương, mệt mỏi không chịu nổi thì gần như tất cả bọn họ đều sẽ cho rằng đây là cảnh tạo ra do mình bị ảo giác, vì đã chiến đấu không ngừng nghỉ suốt hai ngày qua.
"Đây là...?"
Trong sự khiếp sợ tột cùng, mọi người cũng bắt đầu phát hiện ra trong không trung, xuất hiện một người đàn ông mặc đồ dài.
Phần lớn mọi người đều không có ai nhận ra người đàn ông mặc áo dài này.
Nhưng mà vẫn có người từng tới cung Thương Huyền ở Trung Châu nên dã nhận ra người mới đến là ai.
"Cung phó cung Thương Huyền, Quốc Thiên đại nhân?"
Đông Bá Duẩn sợ ngây người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!