“Đi!”
Trên mặt Minh Huân trực tiếp lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhưng vẫn quát lớn một tiếng, bàn tay lập tức vung lên, hơn mười người bị hắn mang theo cũng trực tiếp bị tống ra khỏi xa mấy chục km.
Chạy đến chỗ gần cửa thành.
Trong số đó có cả Nam Cung Tiên Nhi.
Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi cực kỳ kinh hãi.
Bởi vì, vừa rồi cô ta đứng ngay bên cạnh Minh Huân nên có thể cảm nhận sâu sắc nhất cái sợi xích mà xuyên thủng Minh Huân ẩn chứa loại uy thế lớn đến như thế nào.
Nếu không phải có Minh Huân che chở cho thì chỉ cần là dư uy còn sót lại cũng đủ khiến cho cô ta hương tiêu ngọc vẫn.
Sau khi rơi xuống đất, Nam Cung Tiên Nhi liền không chút do dự.
Đôi chân dài bị ống quần màu trắng quấn quanh, trong nháy mắt phát động lực, toàn thân Nam Cung Tiên Nhi trông giống như một đạo tia chớp hướng về phía cửa thành mà phóng đi.
“Toàn lực mà rời đi, không được phạm sai lầm.”
Hai người Đông Bá Vương cùng với Kì Vương, giống như Minh Huân thúc giục hết toàn bộ lực lượng, đều tự mang người của bản thân ra khỏi đây, tận dụng hết khả năng chạy về phía cửa lớn của thành cổ.
Sau đó.
Đông Bá Vương cũng như Kì Vương không một chút do dự nào, thân hình lóe lên đi đến bên cạnh Minh Huân.
Trong tay hai người xuất hiện một thanh hoành đao với một thành trường kiếm, cùng nhau hướng về sợi xịch đang xuyên thủng lấy Minh Huân mà phát động công kích.
Với ý đồ muốn chém đứt sợi xích kia.
Hỗ trợ Minh Huân thoát khỏi vây khốn.
“Keng!”
Chỉ có âm thanh kim loại vang lên, thần khí trong tay Đông Bá Vương và Kì Vương chém vào phía trên sợi xích nhưng không chỉ là không có chém đứt mà ngược lại còn bị rung chấn làm cho đau đớn.
Nhìn kĩ bên dưới.
Gan bàn tay họ gần như sắp nứt toác ra, chảy rất nhiều máu tươi.
Không chỉ có như thế, hai thanh thần khí cùng chém vào bên trên sợi xích nhưng không chỉ là không lưu lại được bất kì vết xước nào bên trên sợi xích mà ngược lại là thần khí của bản thân hai người còn xuất hiện vài vết nứt.
Hai người Đông Bá Vương cùng Kì Vương đều bất chấp không để ý đến sự tổn hại của thần khí.
Trong lòng sự kinh hãi lên đến mức tận cùng nhưng đồng thời cũng lại ra tay.
Chính là lúc này, sợi xích như là cảm giác được điều gì.
Sau khi xuyên thủng Minh Huân, còn dư một sợi còn lại như là một cái đuôi đang vẩy, trực tiếp quật về phía hai người Đông Bá Vương và Kì Vương.
Tốc độ cực kỳ nhanh nhìn trông giống như là bỏ qua quy tắc của thời gian lẫn không gian.
“Phốc!”
“Phốc!”
Hai người Đông Bá Vương và Kì Vương nếu không phải sử dụng chí bảo để bảo vệ đúng lúc, lúc sợi xích quật trúng thì nguyên thân cua rhoj có lẽ cũng bị đánh cho nổ tung.
Nhưng dù là như vậy thì hai người Đông Bá Vương và Kì Vương cũng ngã xuống và phun ra hai ngụm máu tươi.
Cả hai người dường như là cùng lúc bị đánh ra ngoài.
Lúc rơi xuống đất, luồng dư uy cũng khiến cho toàn bộ phế tích chung quanh bị nghiền nát thành bột phấn.
Mà lúc này Minh Huân đang sử dụng toàn lực để thoát ra, thoát khỏi sự trói buộc của sợi xích, nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng chính là cho dù sử dụng bất cứ thủ đoạn gì cũng không thể thoát ra khỏi.
…
Bởi vì có Minh Huân trợ giúp và thực lực của Nam Cung Tiên Nhi vốn có thể so với Chân Thần đỉnh phong.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Trước hết Nam Cung Tiên Nhi hướng về phía cửa lớn của thành cổ mà chạy.
Nhưng mà.
Cánh cửa lớn của thành cổ từng bị bọn họ mở ra mà không biết từ khi nào nó đã đóng cửa lại, nhưng cũng chỉ còn lưu lại một khe hở hơi khép kín.
“Tại sao có thể như vậy?”
Nam Cung Tiên Nhi sợ hãi.
Lần lượt có nhiều người đến chỗ này, trong đó có cả Nam Cung Thịnh, Đông Bá Duẩn cấp bậc Chân Thần đỉnh phong.
“Đồng loạt ra tay, mở cửa thành ra.”
Mọi người trong nháy mắt đều nhất trí ý kiến.
Lúc này, cũng không có ai nương tay mà đùa giỡn lừa dối, tất cả đều bộc phát ra sức mạnh cực hạn của bản thân.
Nhưng chỉ vô dụng.
Càng ngày càng nhiều cường giả gia nhập nhưng vẫn như cũ không thể mở được cửa thành, thậm chí là một khe hở nhỏ cũng không mở ra được.
“Tôi cũng lên.”
Lúc này, đám người Tần Kiều và Diệp Hiên vẫn còn ở trong thành và cảm thấy có điều không ổn, họ đều chạy đến chỗ cửa thành cùng với Bàn Tay Sắt mạnh mẽ, một bước nhảy thẳng về phía cửa thành.
Mọi người tranh giành lẫn nhau để ra khỏi thành.
Tuy rằng Bàn Tay Sắt không thuộc về mười gia tộc lớn, hay là người của ba vùng đất xưa, mà phải là nô lệ quặng mỏ, nhưng sau khi cảm nhận được sức mạnh ở cánh tay của Bàn Tay Sắt bộc phát ra khiến cho Chân Thần đỉnh phong cũng phải sợ hãi, mọi người đều không hề đứng ra ngăn cản mà còn nhường cho anh ta một vị trí.
Hai tay của Bàn Tay Sắt có sức mạnh giống như loài rồng có sừng, toàn bộ bùng nổ, làm cho hai cánh tay của anh ta phồng lên một chút nhìn giống như một trùm cơ bắp cuồn cuộn.
Nhưng mà, tuy là như thế, mọi người vẫn toàn lực đi ứng phó nhưng vẫn không nhúc nhích được cánh cửa dù là một nửa.
“Không mở được!”
“Làm sao bây giờ?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho dù là mười gia tộc lớn, chưởng môn, tộc trưởng cấp bậc Chân Thần đỉnh phong của ba vùng đất xưa, vào lúc này cũng không tránh khỏi có chút tinh thần hoảng loạn.
Mới vừa rồi Minh Huân trong giống như loài rồng thần tồn tại trên bầu trời, làm cho bọn họ, những Chân Thần đỉnh phong cảm thấy đó là loại nhân vật cao không thể với tới lại không có sức ngăn cản được sự tấn công của sợi xích kia.
Khi bọn họ nhìn thấy một màn kinh khủng như vậy, tình hình trong thành cổ không khỏi khủng hoảng hơn bao giờ hết.
Nếu chuyện đó xảy ra với bọn họ, thì cho dù là Chân Thần đỉnh phong, có khi bọn họ cũng mất mạng trong nháy mắt cũng nên.
Ai mà không sợ?
Có ai mà không sợ chứ?
“A…”
Vào lúc này, tự nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Mọi người sợ hãi, vội vàng theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy ở phía sau bọn họ, còn có một ít nô lệ của quặng mỏ hướng về phía cửa thành chạy tới, nhưng sau lưng bọn họ lại là có vô số oán linh đang đuổi giết.
Líu ra líu ríu.
Giống như là một đội quân âm linh.
Chỉ cần nhìn thấy đã khiến da đầu người ta phải run lên.
Còn những người trước đó không nhận lệnh, nghĩ rằng muốn lén lút nhặt một ít thần khí nhưng bởi vì thực lực tương đối thấp, tốc độ chậm hơn so với Chân Thần nên bị rất nhiều oán linh bao vây lại.
Chúng xúm lại với nhau.
Cắn xé một cách độc ác.
Thống khổ đến cực điểm.
Rất nhanh máu tươi lan tràn, bọn họ mất mạng ngay tại chỗ.
Một cảnh này, xem như mười gia tộc lớn hay người của ba vùng đất cổ nhìn thấy cũng đều cảm giác run run da đầu.
“Mặt đất giống như đang chuyển động vậy.”
Mà ở thời điểm này, mọi người lại phát hiện, vốn dĩ trên mặt đất có một ít xương trắng, mà giờ khắc này, chúng giống như có sinh mệnh mà bắt đầu nhúc nhích.
Đều nhao nhao bò dậy.
Bắt đầu tấn công về phía bọn họ
Cửa thành mở không ra.
Không ai có thể rời đi.
Trong lòng mọi người ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể ra tay chém giết cùng những đống xương trắng kia, đại bộ phận đều là người xương khô, sức chiến đấu cũng không phải quá mạnh mẽ, có thể bị đánh nát dưới một chiêu của Chân Thần.
Chúng nhanh chóng biến thành những mảnh xương vụn, thậm chí là thành bột.
Nhưng vẫn có một ít bộ xương khô có thể so sánh với Chân Thần.
Mà những oán linh này lại quỷ thần khó lường.
Có Chân Thần xài đao, một đao chém xuống, đao cương khởi nguyên sắc bén trực tiếp chém đối phương làm hai, biến thành một đoàn oán khí tán đi, chỉ là, vừa mới thả ra một hơi, những oán khí này liền bắt đầu ngưng kết lại thành hình người, tiếp tục hướng về bọn họ mà công kích.
Tùy rằng, uy thế có yếu hơn trước một xíu.