“Này...”
Nhìn thấy Huyết Hồn Thụ chạy mất, gương mặt Tần Kiều biến sắc.
Không phải đang tốt đẹp lắm sao?
Sao đột nhiên lại chạy mất vậy?
Nhưng thấy Lâm Bình không có hành động gì và không đuổi theo, đương nhiên nhóm Tần Kiều cũng không ra tay.
Lâm Bình chỉ nhíu mày.
Không nói gì.
Không phải anh không muốn cản Huyết Hồn Thụ lại.
Nhưng Lâm Bình biết chín quá hóa nẫu.
Nếu bây giờ anh ngăn cản Huyết Hồn Thụ, không chừng sẽ đánh mất thiện cảm của Huyết Hồn Thụ dành cho anh, liệu đến lúc đó Huyết Hồn Thụ có muốn rời bỏ anh không?
“Thầy, Huyết Hồn Thụ đi để nói lời tạm biệt với vị cường giả cấp đế kia.”
“Nhưng thầy dám khẳng định rằng cái Hư ảnh em nói chắc chắn sẽ không cho Huyết Hồn Thụ đi đâu.”
Trong không gian Huyền Vũ Giáp, Lâm Bình dùng năng lượng diễn hóa vấn đề ra cho Hoàng Viễn Phương xem.
“Cho nó đi mới thần kinh đấy.”
Hoàng Viễn Phương lườm.
“Chẳng qua vẫn còn cơ hội, thầy đoán người kia tạo ra những động tĩnh này để hấp dẫn nhiều cường giả tới đây, có thể vì muốn thoát khỏi khó khăn.”
“Vì thầy không thấy gã rời khỏi tế đàn, thậm chí gã còn chỉ đạo thầy ở tế đàn trong khi thầy đang ở bên ngoài.”
“Nếu quả thật như vậy, chắc chắn sẽ có thời điểm hỗn loạn.”
“Đến lúc đó, em tranh thủ dẫn Huyết Hồn Thụ chạy đi.”
“Nhưng nếu đúng như thầy đoán thì trước khi xảy ra hỗn loạn, em nên vào trung tâm thành cổ trước, nếu không, thầy cảm thấy sẽ có chuyện không ổn với em.”
“Trước đó gã đã truyền âm cho thầy bảo thầy mang Huyết Hồn Thụ về, đồng thời cũng yêu cầu thầy dụ luôn cả đại thành kim thân qua.”
“Đại thành kim thân, chắc là em rồi?!!”
Hoàng Viễn Phương viết chữ ra.
“Vâng!”
Lâm Bình đáp lại.
Đồng thời, chân mày Lâm Bình càng cau chặt hơn.
Trong lòng có cảm giác không lành.
Người tự xưng là “Đế” kia bảo thầy dẫn mình qua để làm gì chứ?
Theo những gì Lâm Bình nghĩ trước đó, sau khi dụ dỗ được Huyết Hồn Thụ thì sẽ lập tức rời khỏi đây.
Vì Vũ Minh trở về sẽ nói rõ tình trạng trong thành cho mười gia tộc lớn và ba vùng đất cổ xưa ngoài thành, vả lại trước đó Lâm Bình cũng cảm nhận được hai Thần Vương đã vào thành.
Hôm nay, e là mười gia tộc và ba vùng đất cổ xưa bao gồm cả mỏ nô, phần lớn mọi người đã vào thành hết cả rồi.
Theo Lâm Bình suy đoán.
Nếu trong thành thật sự có nguy hiểm thì nhóm người đầu tiên thăm dò cổ thành, có lẽ sẽ không bị tổn hại gì.
Giờ này, anh đã có thể chứng thực được rồi.
Nếu nhóm đầu tiên vào cẩn thận một chút thì quả thật không quá nhiều nguy hiểm, chỉ chết vài người thôi.
Trái lại, trong thành thật sự có một người tự xưng là “Đế”.
Gã đang âm thầm làm trò gì đó.
Mọi thứ đều hệt như Lâm Bình phỏng đoán.
Bây giờ quân đội đã vào thành, hai Thần Vương cũng vào thành rồi.
Nếu điều này đã đúng với mục đích của kẻ tự xưng là “Đế” của tế đàn kia thì e là sắp có nguy hiểm rồi.
Nhưng vào lúc đó, Lâm Bình lại không thể làm theo kế hoạch là lập tức rời khỏi cổ thành được.
Vì Huyết Hồn Thụ.
Huyết Hồn Thụ đã đi đến chỗ người kia nói lời tạm biệt.
Nhưng hiển nhiên, gã “Đế” của tế đàn đó sẽ không cho Huyết Hồn Thụ rời đi.
Nếu Lâm Bình không muốn từ bỏ Huyết Hồn thì chỉ có thể mạo hiểm tiếp tục đến gần thành cổ và chỗ tế đàn kia.
Xem thử liệu anh có cơ hội để đưa Huyết Hồn Thụ đi hay không.
Nhưng như vậy thì quá nguy hiểm rồi!
Đặc biệt kẻ tự xưng là “Đế” đó còn chú ý tới mình, biết mình là đại thành kim thân, điều này càng nguy hiểm đối với anh hơn.
...
Nhóm Tần Kiều, Diệp Hiên thấy Lâm Bình cau mày nên không lên tiếng quấy rầy.
Bốn người vô cùng ăn ý, không có bất kỳ ai hỏi thăm chuyện tại sao trong máu Lâm Bình lại có ánh sáng màu vàng rực, cũng không ai hỏi ông lão Chân Thần đỉnh phong khi nãy bị Lâm Bình đẩy đi đâu rồi.
Họ chỉ yên lặng chờ đợi.
Chờ phản ứng tiếp theo của Lâm Bình.
“Tòa cổ thành này rất có thể sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, tốt nhất các cậu nên đi khỏi tòa cổ thành này trước, đồng thời nghĩ cách rời khỏi không gian này trở về biên giới Thương Lan đi.”
Lâm Bình nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chân mày anh giãn ra.
Sau đó anh nhìn nhóm Tần Kiều và nói với họ.
“Còn anh thì sao?”
Tần Kiều hỏi.
Mặc dù thực lực của Lâm Bình vượt xa dự liệu của họ dẫn đến sự phân bố nhân sự trong nhóm họ khác hoàn toàn với trước kia, nhưng bây giờ vẫn là đồng đội với nhau nên Tần Kiều mới hỏi.
“Tôi phải đi tìm Huyết Hồn Thụ!”
Lâm Bình kể chi tiết cho họ nghe.
Dù có bao nhiêu nguy hiểm chăng nữa, Lâm Bình cũng không muốn từ bỏ Huyết Hồn Thụ.
Suy cho cùng, Huyết Hồn Thụ thật sự có tác dụng rất lớn đối với anh.
Hơn nữa, cái cụm từ “đời thứ hai” này đã quá hấp dẫn Lâm Bình thông qua việc Huyết Hồn Thụ trị liệu thương thế cho anh lần trước, khiến Lâm Bình cảm thấy Huyết Hồn Thụ nhất định có thể cứu sống Nhan Kha.
Thế nên bất luận ra sao, Lâm Bình cũng không thể từ bỏ được.
Dù nguy hiểm thế nào đi nữa, chỉ cần không rơi vào kết cục phải chết thì đáng để anh liều mạng một phen.
Nghe vậy.
Nhóm Tần Kiều chợt im lặng.
Nếu Lâm Bình nói tòa cổ thành này rất có thể sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ vậy hơn phân nửa là thật, dù sao Lâm Bình cũng chẳng có việc gì phải lừa dối họ cả.
Họ không có thực lực đi tranh đoạt Huyết Hồn Thụ cùng Lâm Bình.
Còn nếu Lâm Bình sợ họ tiết lộ tin tức của Huyết Hồn Thụ ra ngoài thì đã giết bọn họ để diệt khẩu ở đây rồi chứ không phải bảo họ rời đi.
Nếu bây giờ đi, thật sự họ cũng không có gì tiếc nuối.
Vì họ đã nhận được không ít thứ tốt từ Huyết Hồn Thụ rồi.
Nhưng, cứ đi như vậy.
Lại khiến họ cảm thấy hơi không cam lòng.
“Rút lui ư?”
“Hay tiếp tục?”
Bốn người Tần Kiều nhìn nhau.
Cảm thấy hơi rối rắm.
Lâm Bình cũng không thúc giục.
Những gì nên nói thì anh đã nói hết rồi.
Nhóm Tần Kiều sẽ lựa chọn thế nào, Lâm Bình không can thiệp vào.
Cuối cùng.
Trong mắt của Tần Kiều hiện lên vẻ kiên định.
“Tôi muốn tiếp tục ở lại, dù nguy hiểm nhưng cũng có kỳ ngộ ngàn năm một thuở, thế nhưng vì để tránh họa, chúng ta không nên đi theo lối vào thành mà thử thăm dò những nơi khác một phen, xem thử có thu hoạch gì mới không.”
“Hơn nữa, nếu quả thật có cảm giác nguy hiểm bao trùm thì tôi sẽ có thể cảm nhận được.”
Tần Kiều nói.
Cô tu luyện có thuật thiên cơ tàn thiên.
Luôn cực kỳ nhạy bén với hiểm nguy.
“Nếu chị Kiều đã quyết định ở lại, vậy chúng ta đi theo chị Kiều.”
Diệp Hiên tỏ rõ thái độ.
Bàn Tay Sắt cũng theo hai người nên đương nhiên không từ chối, lựa chọn đi với Tần Kiều.
“Được.”
“Nếu có thể, chúng ta cứ tạm biệt nhau tại đây thôi.”
Lâm Bình gật đầu.
Không nói thêm gì.
Sau đó.
Lâm Bình tạm thời tạm biệt nhóm Tần Kiều.
Nhóm Tần Kiều bắt đầu thăm dò xung quanh, từ từ đi ngược hướng với cổng thành, tiện cho họ rời khỏi đây.
Nhưng còn Lâm Bình thì bắt đầu đi theo hướng Huyết Hồn Thụ đã đi.
...
...
Dưới tế đàn.
Trong không gian hỗn độn.
“Cậu muốn đi ư?”
Cái bóng kia nhìn Huyết Hồn Thụ ở bên ngoài rồi khẽ nhíu mày.
“Tôi sẽ thường xuyên về thăm ông.”
Huyết Hồn Thụ bi bô nói.
“Là tên đại thành kim thân đó dụ cậu đi sao?”
Vẻ mặt Hư ảnh lãnh đạm.
“Đại thành kim thân là ai cơ?”
Đương nhiên Huyết Hồn Thụ không hiểu lắm, tuy có linh trí nhưng nó vẫn còn cực kỳ ngây thơ.
“Cậu muốn hút máu của anh ta, muốn anh ta chơi với cậu thì không cần đi nữa vì tôi sẽ bắt anh ta ở đây với cậu.”
Hư ảnh không trả lời câu hỏi của Huyết Hồn Thụ mà chỉ bình thản nói.
Nói xong.
Hư ảnh lộ ra một bàn tay.
...
...
Lâm Bình đang cẩn thận đi gần vào trong thành.
Lúc này.
Lâm Bình cũng cảm nhận được hơi thở của những người khác.
Trong đó có Nam Cung Tiên Nhi.
Nét mặt Lâm Bình khẽ động.
Anh dự định tìm đến để đồng hành với Nam Cung Tiên Nhi.
Nhưng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!