Đương nhiên Lâm Bình không biết Huyết Hồn Thụ đang nghĩ gì.
Và Lâm Bình cũng không chắc chắn có phải nó thật sự có linh trí hay không.
Nhưng khi nhìn thấy anh tiến lên một bước.
Huyết Hồn Thụ lại không chạy trốn.
Lâm Bình thầm thấy vui mừng.
Anh vừa thử bước thêm một bước nữa về phía Huyết Hồn Thụ.
Thật cẩn thận.
Sợ hành động của mình quá lớn sẽ làm Huyết Hồn Thụ hoảng sợ khiến nó lại bỏ chạy.
“Bạn Tiểu Huyết à, sao rồi? Nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Bình thử hỏi với đôi mắt khẽ chớp trông cực kỳ vô hại.
Cảnh này.
Đám người cùng nhóm với anh nhìn thấy thì sắc mặt ai nấy đều vô cùng quái lạ.
Nhưng.
Dường như rất hữu hiệu đấy!
Sau khi Lâm Bình dứt lời.
Huyết Hồn Thụ chợt cử động.
Nhảy phốc lên vai Lâm Bình.
Sắc mặt Lâm Bình trở nên vui mừng.
Nhóm Tần Kiều cũng khá kích động.
Thật sự thành công rồi sao?
Dụ dỗ được cậu bạn nhỏ ấy rồi à?
“Sau này, chúng ta sẽ là bạn đồng hành nhé.”
Lâm Bình thử đưa tay vuốt ve Huyết Hồn Thụ.
Huyết Hồn Thụ không né tránh.
Điều này khiến Lâm Bình càng kích động hơn.
Xem ra.
Thật sự đã thành công rồi!
Lúc này, lá non rồi sau đó là cành non của Huyết Hồn Thụ đều đang vẫy vẫy, hình như có ý gọi nhóm Tần Kiều, Diệp Hiên tới đây.
“Đang gọi chúng ta đấy à?”
Diệp Hiên ngơ ngẩn.
“Hình như là vậy!”
Vẻ mặt Tần Kiều cũng đầy kinh ngạc.
Lâm Bình vẫy tay.
Ý bảo nhóm Tần Kiều từ từ đến gần đây.
Đến khi nhóm Tần Kiều đã đến gần.
Huyết Hồn Thụ chợt nhảy khỏi vai Lâm Bình vào không trung.
“Nó chạy hả?”
Giờ khắc này, Diệp Hiên chợt biến sắc.
Gương mặt Tần Kiều cũng cứng đờ trong phút chốc.
Không phải cái cây màu máu nho nhỏ kia chủ động gọi họ đến sao?
Sao lại bị họ hù dọa chạy mất rồi?
Nếu chuyện này bị họ phá hỏng, có phải Lâm Bình sẽ tìm hai người họ tính sổ không nhỉ?
Nhìn thấy Huyết Hồn Thụ nhảy phốc vào không trung.
Lâm Bình cũng nhíu mày.
Dù Huyết Hồn Thụ nhảy khỏi vai anh vào không trung nhưng nhìn có vẻ không phải đang muốn bỏ chạy.
Nếu không, với tốc độ của Huyết Hồn Thụ thì nó có thể chạy mất tăm chỉ trong nháy mắt rồi, sao còn có thể lơ lửng trên không trung như vậy.
Sau một khắc.
Nhóm Lâm Bình bất chợt ngẩn ra.
Họ thấy từng đợt sương mù màu máu từ Huyết Hồn Thụ bắt đầu rơi xuống chỗ đoàn người Lâm Bình.
“Đây là...?”
Mọi người kinh ngạc.
“Trong sương máu có chứa lực lượng sinh mệnh vô cùng nồng đậm!”
“Dường như thương thế của tôi đã khôi phục chút ít rồi.”
Bàn Tay Sắt kinh ngạc lên tiếng.
Không chỉ có Bàn Tay Sắt phát hiện ra, nhóm Tần Kiều và Diệp Hiên cũng sôi nổi nhận thấy hình như sương máu này đang giúp họ chữa trị vết thương ban nãy khi vừa giao chiến với Hoàng Viễn Phương.
Lâm Bình càng thêm kinh ngạc.
Sau đó, anh mừng như bắt được vàng.
Sương máu từ Huyết Hồn Thụ rơi xuống phía anh là nhiều nhất, nhiều hơn gấp đôi bọn Tần Kiều, Diệp Hiên và Bàn Tay Sắt cộng lại.
Khoảnh khắc đám sương máu kia đi vào cơ thể, Lâm Bình vốn có đề phòng, chuẩn bị đánh tan chúng không cho chúng đi vào cơ thể mình.
Nhưng khi nghe nhóm Diệp Hiên nói thì Lâm Bình buông lỏng đề phòng.
Rồi sau đó.
Quả nhiên Lâm Bình phát hiện sương máu có thể chữa trị vết thương trên cơ thể anh.
Hơn nữa, chẳng những nó trị thương mà còn chữa lành tổn thương mà đại thành kim thân của anh đã chịu.
Trước đây Lâm Bình còn đang lo lắng sẽ không may mắn tìm được bảo vật khoáng thạch Đạo văn hoàng kim để trị khỏi tổn thương trong cơ thể mình.
Không biết phải đến khi nào mới có thể chữa khỏi hoàn toàn được đại thành kim thân của anh đây.
Nhưng lúc này.
Huyết khí Huyết Hồn Thụ thả xuống có thể chữa trị đại thành kim thân của anh sao?
Đúng thật đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!
Không đúng.
À vẫn phải tốn chút ít thời gian!
Lâm Bình không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng hấp thu những huyết khí này.
Dĩ nhiên.
Trước khi hấp thụ, Lâm Bình đã cẩn thận nghiên cứu một phen thì phát hiện quả thật nó không có hại gì với cơ thể nên Lâm Bình mới bắt đầu yên tâm mạnh dạn hấp thụ hết.
Không lâu sau, Lâm Bình đã được bao phủ trong màn sương máu.
Tổn hại của đại thành kim thân đang khôi phục từng chút một.
Thế nhưng.
Khi Lâm Bình đang sảng khoái hấp thu sương máu để khôi phục đại thành kim thân và lúc đại thành kim thân khôi phục được bảy phần thì Lâm Bình chợt nhận ra sương máu từ từ tiêu tan.
Ngược lại, thay vào đó là một sức mạnh vô hình.
Nói cách khác, nó không phải là vô hình.
Là hạt tinh thần.
Lâm Bình thầm kinh hãi.
Nhưng.
Lâm Bình hiểu rõ hình như hạt tinh thần này có chút vấn đề nên anh không dám hấp thu.
Thế nhưng, Lâm Bình nhanh chóng phát hiện ra những hạt tinh thần Huyết Hồn Thụ cho họ hoàn toàn bình thường, có lợi chứ không có hại.
Lâm Bình vội vàng tiếp tục hấp thụ.
Lúc này.
Tinh thần lực của Lâm Bình cũng đã bắt đầu tăng trưởng dần dần.
Cuối cùng.
Thậm chí nó sắp bức phá 3000 đơn vị lực tinh thần rồi.
Với tốc độ này quả là nghe rợn cả người.
Tuy vậy, tinh thần lực của Lâm Bình còn chưa thể đột phá đến 3000 đơn vị hạt tinh thần đã biến mất, không được cung cấp tiếp nữa.
Lâm Bình mở mắt ra.
Nhìn lên Huyết Hồn Thụ trên không trung.
Lúc này.
Lâm Bình thấy dường như Huyết Hồn Thụ không còn tươi như trước.
Nếu so sánh Huyết Hồn Thụ với một đứa trẻ có năng lượng căng tràn thì bây giờ Huyết Hồn Thụ như đứa trẻ đã quá mệt mỏi vì đùa giỡn vậy.
Nó bắt đầu hơi rũ rượi rồi.
Huyết Hồn Thụ rơi xuống.
Lại đáp xuống vai Lâm Bình.
Lá non đung đưa.
Hình như đang đòi công với Lâm Bình.
Lâm Bình hiểu ý.
Lần này, Lâm Bình không keo kiệt cung cấp kha khá huyết dịch màu vàng kim cho Huyết Hồn Thụ.
Dần dần, Huyết Hồn Thụ lại tràn đầy sức sống.
Nhìn thấy Huyết Hồn Thụ lại có tinh thần thì bốn người Tần Kiều, Diệp Hiên cũng nhích lại gần, mắt mỗi người đều sáng rỡ, họ tò mò quan sát Huyết Hồn Thụ.
Vừa rồi, tuy Huyết Hồn Thụ cung cấp phần lớn năng lượng cho Lâm Bình.
Lâm Bình ăn thịt còn họ ăn canh.
Nhưng chỗ tốt cỡ này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của họ rồi.
Không chỉ chữa lành thương thế cho họ mà họ cũng cảm thấy sức sống trong cơ thể mình càng dồi dào hơn.
Gương mặt Tần Kiều vốn đang tái nhợt nhưng giờ đây đã trở nên hồng hào và sáng sủa.
Điều quan trọng hơn là tinh thần lực của họ đều tăng lên gần hai trăm đơn vị.
Có thể hiệu quả hơn nhiều so với sử dụng các bảo vật tinh thần lực đỉnh cao khác.
Hơn nữa, còn không phải một.
Mà là tất cả họ.
Tần Kiều cũng đưa ra kết luận, chỗ tốt của Lâm Bình chắc chắn còn nhiều hơn họ.
Cây non máu bé nhỏ này quả là quá thần kỳ.
Nó vượt xa khỏi nhận thức của họ.
Họ bỏ qua việc khám phá thành cổ, tìm tòi những cơ hội khác mà theo Lâm Bình tìm đến cây non màu máu bé nhỏ này.
Đợt này không thiệt thòi rồi.
Không đúng.
Phải nói là kiếm được món lời to rồi!
Lâm Bình đút không ít máu cho Huyết Hồn Thụ, sau đó giơ tay xoa xoa lá non của Huyết Hồn Thụ trông cực kỳ dịu dàng.