"Các anh muốn đánh cược một lần lớn hay là tiếp tục từng bước một thăm dò thành cổ?"
Lâm Bình không trực tiếp trả lời Tần Kiều mà ngược lại lên tiếng hỏi cô ta.
"Có ý gì?"
Diệp Hiên nhìn về phía Lâm Bình, trong hai mắt bắt đầu lóe lên ánh sáng.
"Vừa rồi ở trong ngôi đền này có một gốc cái cây non màu máu cực kì bất phàm, nhưng tôi chưa bắt được nó mà để nó chạy thoát, hiện tại tôi định đi tìm gốc cây kia."
"Tôi đoán có lẽ chỉ cần tìm được gốc cây kia chắc sẽ có thu hoạch không nhỏ."
"Đương nhiên, cũng có thể là chẳng thu hoạch được gì, cho nên mới hỏi thử ý kiến của các anh."
Lâm Bình lên tiếng nói.
Thật ra không cần theo chân bọn họ, một mình Lâm Bình tự đi tìm cái cây non cũng được thôi.
Nếu đổi thành những người khác, nói không chừng Lâm Bình còn có thể chủ động bỏ lại bọn họ phía sau không bằng lòng đồng hành.
Nhưng nhóm người Tần Kiều này có chút đặc biệt.
Nhất là Tần Kiều, còn có thể thi triển thuật Thiên Cơ, hơn nữa thực lực cũng không như những gì cô ta thể hiện ra bên ngoài.
Có lẽ cô ta còn có một ít thủ đoạn đặc biệt gì đó chưa để lộ cũng nên.
Chuyện này khiến cho Lâm Bình cảm thấy có lẽ bọn họ còn có thể giúp đỡ được anh.
Nhất là nếu tìm được gốc cây cái cây non màu máu kia mà nói, có bọn họ ở đây nói không chừng tỷ lệ thành công vây bắt cái cây non màu máu sẽ lớn hơn.
"Tôi thấy được."
Diệp Hiên nghĩ rồi gật đầu nói.
"Vậy thì đánh cuộc một lần đi!"
Tần Kiều cũng cười và tán đồng ý kiến của mọi người.
Nếu Lâm Bình bằng lòng đồng hành cùng bọn họ, vậy thì bọn họ cứ thế mà đi thôi.
Tần Kiều cũng thấy được, đi theo bên cạnh Lâm Bình có lẽ sẽ có thu hoạch lớn hơn là tự bọn họ đi thăm dò.
Thấy hai người Tần Kiều và Diệp Hiên đều đã đồng ý, hai người Bàn Tay Sắt và Tống Dương cũng đồng ý luôn.
"Nhưng anh nói gốc cái cây non màu máu kia chạy rồi, hiện tại chúng ta đi tìm thế nào?"
Diệp Hiên lại hỏi.
"Dựa vào nó thôi!"
Lâm Bình chỉ chỉ về phía oán linh bị anh vây khốn kia.
Sau đó.
Lâm Bình thu lại những tia khí mỏng như tơ tằm, thả oán linh ra.
Oán linh nhe răng trợn mắt nhìn Lâm Bình một cái, nhưng lúc này dựa vào bản năng nó đã biết rõ là không thể trêu chọc Lâm Bình.
Bởi vậy.
Tuy rằng cực kỳ bất mãn.
Nhưng nó cũng rất sợ.
Sau khi nhe răng trợn mắt liếc nhìn Lâm Bình một cái xong, oán linh lập tức bỏ chạy.
"Đi thôi!"
Lâm Bình mở miệng, sau đó là người đầu tiên đuổi theo.
Thoáng chốc đám người Tần Kiều cũng hiểu, Lâm Bình là muốn thông qua phương thức nào để đi tìm cái cây non màu máu kia rồi.
Vì vậy bọn họ cũng nhanh chóng di chuyển thân thể, liên tiếp hóa thành bốn luồng ánh sáng đuổi theo Lâm Bình.
"Mày tốt nhất đừng khiến tao thất vọng đấy nhé, đi tìm gốc cái cây non màu máu kia đi, đừng có chạy loạn khắp nơi!"
Lâm Bình theo sát oán linh, trong lòng thầm nghĩ.
Dù sao, oán linh này cũng hoàn toàn không có thần trí, nó vẫn dựa vào bản năng để làm việc.
Mà trước đó Lâm Bình phát hiện, những oán linh này bọn chúng giống như chỉ nghe theo lệnh chỉ huy của cái cây non.
Bởi vậy, Lâm Bình đoán, nếu oán linh này mà khôi phục tự do, chắc có lẽ nó sẽ đi tìm cái cây non.
Lâm Bình đây cũng là đang đánh cuộc thử một lần xem sao.
...
...
Ở trung tâm thành cổ, trên một tòa tế đàn ngũ sắc, xung quanh tế đàn có vô số xiềng xích vây khốn tế đàn ngũ sắc này.
Mà ở trên tế đàn, một bóng người hư ảo từ từ hiện lên.
Tuy vừa mới xuất hiện nhưng đã khiến cho người ta có một loại cảm giác là hắn đã tồn tại từ thời cổ đến tận bây giờ.
Thật giống như hắn đã ở chỗ này cả trăm ngàn năm rồi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Vô cùng tĩnh mịch.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì bóng người hư ảo cũng chậm rãi di chuyển cái đầu nhìn về phía phương hướng ngoài thành.
"Chỉ có hai vị Thần Vương thôi sao?"
Hư ảnh chậm rãi mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nhìn ra bất cứ thay đổi nào.
"Vậy mà còn có một vị đại thành kim thân!"
Hư ảnh giống như lại phát hiện ra cái gì đó, thế nhưng cảm xúc của hắn vẫn không có gì thay đổi.
"Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?"
"Ngàn năm?"
"Hay là vạn năm?"
"Cổ nhân năm đó, hiện giờ có còn ở đây không?"
"Vũ Đế, anh còn sống không?"
"Kiếp này nếu không thể chính tay đâm chết anh thì tâm nguyện của tôi vĩnh viễn không được trọn vẹn!"
Hư ảnh thì thào tự nói, tựa như đang chìm sâu trong một màn hồi ức nào đó của riêng nó.
Mà cho tới giờ phút này, cuối cùng thì vẻ mặt của hắn cũng có một chút xíu thay đổi.
Sau đó.
Ánh mắt hư ảnh hướng về bên cạnh tế đàn, nhìn về phía một vị lão giả lúc này đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh tế đàn.
"Anh còn chưa đột phá được cấp độ Thần Vương sao?"
Hư ảnh mở miệng.
Nghe vậy.
Vị cường giả già bên cạnh tế đàn kia mở mắt ra, trên mặt xuất hiện một chút áy náy, lắc đầu nói: "Vẫn chưa thể!"
"Còn cần bao lâu nữa?"
Hư ảnh mở miệng một lần nữa.
"Thật sự là không thể xác định, dựa theo tư chất của tôi có thể đi tới bước này có lẽ đã nằm ngoài dự liệu rồi, muốn đột phá đến cảnh giới Thần Vương thì thật sự khó càng thêm khó, tôi thật sự không thể cho ra một đáp án chuẩn xác được."
Sự áy náy trên mặt lão giả càng thêm sâu, vẻ mặt còn mang theo chút hốt hoảng.
"Bất kể là anh thật sự không thể đột phá hay là cố ý không đột phá, kiên nhẫn của tôi cũng đã cạn kiệt."