Nghe thấy câu nói của Lâm Bình, Ngô Vũ Hải, Hoắc Viễn Uy , Nam Cung Tiên Nhi, những người đến muộn và những người đứng gần đó đều liếc nhìn Lâm Bình.
Họ chắc chắn là Lâm Bình biết thổ dân này đúng không?
Còn nữa, Hoàng Nguyên Phương là ai?
Rõ ràng, không chỉ Nam Cung Tiên Nhi, Ngô Vũ Nhai và những người khác đều cảm thấy khó hiểu về điều này và cả sinh vật mà Lâm Bình đã bắt được cũng thế.
"Buông tôi ra."
Sinh vật gầm rú, thật dữ tợn và gớm ghiếc.
Tuy nhiên, Lâm Bình đã bị sốc sau khi nghe thấy giọng nói của sinh vật này.
Nhìn bề ngoài sinh vật này giống hệt thầy anh, lại còn nói được tiếng phổ thông, là ngôn ngữ chính thức của Việt Nam.
"Rốt cuộc thì anh là ai? Tại sao anh lại giống hệt với người kia?"
Lâm Bình ngay lập tức thay đổi ngôn ngữ nói chuyện của mình sang ngôn ngữ phổ thông.
Nhất thời.
Ngô Vũ Hải, Nam Cung Tiên Nhi và những người khác đều kinh ngạc nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình còn có thể nói được loại ngôn ngữ này ư?
"Buông tôi ra!"
Tuy nhiên, sinh vật giống hệt Hoàng Nguyên Phương không trả lời câu hỏi của Lâm Bình mà chỉ tiếp tục gầm gừ.
Vẻ mặt dữ tợn và ngoan độc.
"Nói, tại sao anh lại có vẻ ngoài như thế này? Nếu anh vẫn không trả lời, anh có tin không, tôi sẽ giết chết anh đấy?"
Lâm Bình mất kiên nhẫn, anh không muốn nói mấy lời vớ vẩn với sinh vật này, mà trực tiếp quát lớn.
Cùng lúc đó, trong tay Lâm Bình lập tức bộc phát ra huyết khí kim sắc rất mạnh mẽ.
Trong tích tắc, Lâm Bình nắm chặt sinh vật, nơi mà lòng bàn tay anh chạm vào truyền đến tiếng "xèo xèo", một làn khói bắt đầu bốc lên.
Và sinh vật đó cũng bắt đầu kêu gào.
"Nói."
Lâm Bình tiếp tục ra tay bằng một cú đấm khác, lập tức đánh vào vai sinh vật này.
Cú đấm này khiến toàn bộ cánh tay của anh ta nổ tung, cánh tay biến thành một đám oán khí màu đen đầy uất hận, rồi nhanh chóng tan biến.
"Anh Bình, bình tĩnh."
Nhìn vẻ mặt khi tra tấn sinh vật của Lâm Bình có chút kích động, Ngô Vũ Hải khẽ cau mày nói.
Mặc dù ngôn ngữ mà Lâm Bình và loài sinh vật này sử dụng có chút khác biệt, nhưng nhìn chung bọn họ đều có thể hiểu được.
Qua lời nói của Lâm Bình, họ cũng đã có nhận định riêng của mình.
Dường như Lâm Bình không biết sinh vật này, nhưng sinh vật này giống hệt một người tên là "Hoàng Nguyên Phương" mà Lâm Bình đã gặp?
Dường như, trong lòng bọn họ cũng có chút suy đoán, về lý do tại sao trước đây Lâm Bình lại che giấu thân phận của mình, và muốn vào bên trong hang động một mình trước bọn họ.
"Tao ăn mày.”
Ngay lúc này, sinh vật lại tiếp tục hét lên, ngửa đầu, há to miệng, lộ ra một hàm răng sắc nhọn, nắm lấy cổ tay Lâm Bình và cắn phập răng xuống.
Đột nhiên, oán khí tăng cao gần như biến thành thực thể trực tiếp xâm nhập vào lòng bàn tay Lâm Bình.
Ngay cả khi huyết khí kim sắc của Lâm Bình bùng nổ, khí tức uất hận mà anh phun ra liên tục phát tán, nhưng huyết khí kim sắc mà Lâm Bình bắn ra cũng có hạn.
Dưới sự tác động của những oán khí ma quỷ đang bao trùm quanh hai người họ, khí huyết màu vàng kim phun ra từ Lâm Bình nhanh chóng cạn kiệt.
"Kỹ năng thật tầm thường!"
Nếu là người khác, dù là Ngô Vũ Hải hay ai khác có mặt tại đây có cấp bậc chân thần đỉnh Phong, đối mặt với sự tàn độc này, sợ rằng bọn họ cũng không dám manh động.
Nhưng đối với Lâm Bình thì nó không thành vấn đề.
Cánh tay Lâm Bình khẽ run lên, một lần nữa toàn bộ huyết khí kim sắc lại phun ra, trực tiếp bắn về phía những oán khí đang tấn công Lâm Bình, đánh cho chúng vỡ vụn tan tác.
Lâm Bình bắn ra một tia máu, biến nó thành một mũi tên máu màu vàng, lao thẳng vào đầu sinh vật kia.
"Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng để trả lời câu hỏi của tôi."
Lúc này, cơ thể Lâm Bình tỏa ra một luồng khí đáng sợ.
“Tuy nhiên, đáp lại sự đe dọa của Lâm Bình, sinh vật đó vẫn tỏ ra dữ tợn, hung ác và gầm lên: "Buông tôi ra!"
"Tôi nghĩ rằng tôi biết chuyện gì đang xảy ra..." Ngay vào lúc này, Nam Cung Tiên Nhi đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy.
Ánh mắt Lâm Bình liền nhìn về phía cô ta.
"Sinh vật này, hoặc có thể nó không gọi là một sinh vật, bởi vì nó không phải là một cơ thể sống hoàn chỉnh, nó có thể được tạo ra bởi một nơi đầy rẫy những thù hận và linh hồn ma quỷ."
"Bởi vì nó không phải là một sinh vật mang sự sống. Khi bắt đầu hình thành, nó không có hình dạng cố định. Nguyên nhân khiến nó có vẻ ngoài trông giống Hoàng Nguyên Phương theo lời anh nói, có thể vì nó đã từng nhìn thấy Hoàng Nguyên Phương thật, cho nên nó mới thay đổi thành hình dạng thành Hoàng Nguyên Phương."
"Thậm chí nó chỉ có thể nói được một số từ lặp đi lặp lại thôi. Tôi nghi ngờ rằng nó chỉ biết nói một vài từ, bởi vì nó không có một bộ não hoàn chỉnh."
Nam Cung Tiên Nhi giải thích.
"Nhưng còn điện thoại di động thì sao?”
Lâm Bình trầm giọng hỏi.
"Điện thoại di động?"
Lúc này, Nam Cung Tiên Nhi, Ngô Vũ Hải, Hoắc Viễn Uy và những người khác đều có chút bối rối.
"Là thứ rơi ra khỏi cơ thể nó và đã được tộc trưởng Ngô nhặt lên."
Lâm Bình nói.
Nghe vậy, Ngô Vũ Hải lập tức lấy chiếc điện thoại Nokia kia ra: "Ý của anh là cái này?"
“Đúng rồi.” Lâm Bình gật đầu: "Đó là của tôi…”
Suy nghĩ một lúc, Lâm Bình lại lên tiếng: "Đây là đồ của anh tôi."
Không còn cách nào khác, Lâm Bình chỉ có thể giới thiệu Hoàng Nguyên Phương là anh trai của mình, không phải thầy của mình.
Bây giờ đành phải nói dối bọn họ.
Sau khi nghe những lời Lâm Bình nói, Ngô Vũ Hải cau mày.
Có phải ý của Lâm Bình là nên trả lại điện thoại cho anh không?
Nhưng mà, dù sao cái này cũng là do anh ta nhặt được.
Mặc dù Ngô Vũ Hải nhận thấy nó không phải đồ vậy gì quý giá, và anh ta cũng có thể dễ dàng bóp nát nó bằng một động tác nhỏ, nhưng dù sao anh ta đã nhặt được nó ở đây, không biết chừng nó sẽ có ích về sau cũng nên.
Mặc dù trong lòng Ngô Vũ Hải không muốn khi được yêu cầu trả lại thứ được gọi là "điện thoại di động" cho Lâm Bình.
Nhưng cuối cùng, sau một hồi do dự Ngô Vũ Hải vẫn đưa điện thoại cho Lâm Bình.
"Vì anh Bình đã nói đây là đồ của anh trai mình nên anh Bình hãy nhận nó đi."
Ngô Vũ Hải nói.
Ngô Vũ Hải đã nghĩ như vậy
Mặc dù anh ta vẫn có chút nghi ngờ về người thầy trước đây của Lâm Bình, nhưng đại thành kim thân của Lâm Bình không thể làm giả được.
Nhất là vừa rồi, khí huyết vàng kim của Lâm Bình phun ra đã đủ để chứng minh điều này.
So với cái thứ đồ chưa chắc đã dùng đến này, Ngô Vũ Hải sẵn sàng dùng nó để làm quen và tạo mối quan hệ với Lâm Bình hơn.
Xét cho cùng, có tiền lệ của đại thành kim thân trước kia là Ninh Hà Phong, Ngô Vũ Hải có thể nhìn thấy tiềm năng tương lai của của Lâm Bình.
Và người có thể đứng đằng sau hậu thuẫn cho anh cũng phải là thuộc tầm cỡ sư phụ của thần vương Cảnh.
Suy cho cùng, thần vương nhà họ Ngô đã không còn được xem trọng từ mấy chục năm trước rồi, nếu không cần thiết, nhà họ Ngô tuyệt đối không muốn gây hiềm khích với người có đại thành kim thân như Lâm Bình, cũng như người đứng đằng sau hậu thuẫn anh.
"Cảm ơn anh rất nhiều."
Lâm Bình không chút do dự, nhận lại điện thoại và cảm ơn anh ta.
Sau khi cầm điện thoại, Lâm Bình nhấn thật lâu vào nút nguồn để mở máy, nhưng điện thoại không khởi động.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của Lâm Bình, dù sao thì Hoàng Nguyên Phương cũng đã biến mất một hai năm, điện thoại di động của anh ta cũng hết pin rồi, điều này cũng dễ hiểu.
"Theo lời kể của Nam Cung Tiên Nhi, kẻ kia đã gặp Hoàng Nguyên Phương, và sau đó thay đổi thành hình dáng của Hoàng Nguyên Phương. Có lẽ, chiếc điện thoại di động này cũng là do nó nhặt được."
Hoắc Viễn Uy trả lời câu hỏi của Lâm Bình.
Những người khác cũng không có ý kiến gì.
"Buông tôi ra."
Ngay lúc này: "Hoàng Nguyên Phương" mà Lâm Bình bắt được vẫn vô cùng giận dữ, không ngừng gầm thét.
"Bùm!"
Theo những gì Nam Cung Tiên Nhi nói, cộng với phán đoán của Lâm Bình, và sự kiểm tra của Ngô Vũ Hải qua Khuy Thiên Kính, bọn họ đều thấy rằng "Hoàng Nguyên Phương" mà Lâm Bình bắt được thực sự không phải là thực thể sống. Nó được tạo ra giống hệt một cơ thể con người bình thường nhưng lại không có tri giác, mà là do những oán khí của các linh hồn ma quỷ tụ hợp lại.
Cuối cùng, Lâm Bình sử dụng sức mạnh của huyết khí kim sắc trực tiếp đánh tan "Hoàng Nguyên Phương" vào không khí.
Ngô Vũ Hải và những người khác không ai ngăn cản hành động này của Lâm Bình.
Chỉ là trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
Đuổi theo tên thổ dân này lâu như vậy, còn tưởng rằng sẽ có phát hiện gì chứ.
Kết quả lại là.
Không truy đổi được gì.
Không có gì cả.
Tuy nhiên, cũng không thể nói là không thu được lợi ích gì.
Dù sao, bọn họ thực sự phát hiện ngoài Ninh Hà Phong của Trung Châu, thật sự vẫn còn có một đại thành kim thân khác.
Đột ngột.
Ánh mắt của ba người họ Nam Cung, Ngụy, và Hoắc nhìn Lâm Bình đều như phát sáng.
Ngay cả Nam Cung Tiên Nhi cũng dẹp bỏ sự hận thù trong lòng mình đối với Lâm Bình đi.
Họ muốn lôi kéo Lâm Bình.
Tuy nhiên, ngay khi mấy người họ đang định nhân cơ hội nói chuyện, thì đột nhiên, cả không gian xung quanh rung chuyển mạnh mẽ.
Mặt đất đang rung chuyển.
Ngay cả không gian cũng không ngừng rung chuyển.
Cho dù Lâm Bình và những người khác đang đứng trên mặt đất, họ cũng cảm thấy cơ thể mình đang không ngừng lảo đảo.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi trước sự rung động đáng sợ này.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lúc này, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.
"Những thay đổi trước đây trong khu mỏ, có vẻ như nguyên nhân là do sự chấn động của không gian ở đây."
Nam Cung Tiên Nhi nhìn quanh và nói.
Nói đến quặng mỏ.
Lúc này, vẻ mặt của mọi người đều có chút khó chịu.
Bởi vì ba người hiện tại, mỏ cổ Thái Khư của nhà Nam Cung, mỏ Ly Hỏa của nhà họ Ngô, và mỏ cổ Tinh Lam của nhà họ Hoắc đều đã sập đổ.
Sự phát triển của ba nhà trong hàng nghìn năm qua đều phụ thuộc vào các mỏ này giờ đã biến mất.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Sau khi không gian rung lên một hồi, đột nhiên từ một hướng khác vang lên ba tiếng nổ chói tai.
Nó giống như có ai đó đang đánh trống.
Cùng lúc đó, Lâm Bình và những người khác cảm thấy hoảng sợ.
Nỗi lo lắng tăng lên không cách nào suy giảm.
"Đi, đi qua xem một chút."
Trong phút chốc, nhà Nam Cung, nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc đều đưa ra quyết định và đều có sự nhất trí chung.
Hơn nữa, họ biết rất rõ rằng lần này, sự cố sập mỏ chắc chắn gây ra sự ảnh hưởng lớn.
Ngay cả bốn gia tộc lớn khác không bị ảnh hưởng, bao gồm cả ba gia tộc lớn trước đó, thì chắc chắn họ cũng đã phái người vào.
Và sự thay đổi này của biên giới Thương Lan chắc chắn sẽ thu hút sự trở lại của vị thần vương, đến để kiểm tra tình hình.
Nhưng bây giờ, chỉ có một vài người trong ba gia tộc của họ mà thôi.
Những người khác chắc chắn vẫn còn sống trên thế giới này, họ có mặt ở khắp mọi nơi.
Bây giờ, ở một nơi nào đó trên thế giới này, sức ảnh hưởng của nó, chắc chắn sẽ thu hút tất cả sự chú ý của mọi người đối với nơi này.
Họ cũng không ngoại lệ.
"Anh Bình, đi cùng nhau thì chứ?"
Hoắc Viễn Uy nhìn Lâm Bình và nói.
Lúc này Lâm Bình vẫn đang mặc quần áo của nhà họ Hoắc, Hoắc Viễn Uy cũng muốn nhân cơ hội này tạo mối quan hệ với Lâm Bình.
"Được."
Lâm Bình gật đầu.
Vì cả ba gia tộc này đều muốn có được anh, bao gồm cả Nam Cung Tiên Nhi, nên họ không tỏ thái độ khó chịu ra mặt với anh nữa, vì thế Lâm Bình đương nhiên sẵn sàng đi cùng với họ.
Ít nhất, họ biết nhiều điều hơn Lâm Bình.
Vì họ đến từ nơi này nên kiến thức mà họ có được nhiều hơn anh đến phân nửa, thứ họ biết nhiều hơn anh rất nhiều.
Đi cùng với họ cũng là một điều không tồi với Lâm Bình.
Trước khi đi, Lâm Bình muốn thả Hoắc Đại Lý ra, nhưng sau khi nghĩ lại, Lâm Bình quyết định không thả nữa.
Lúc trước, Lâm Bình đưa Hoắc Đại Lý vào không gian Huyền Vũ Giáp, bởi vì sự việc xảy ra đột ngột nên những người này không chú ý tới sự có mặt của người này.
Ít nhất, không thắc mắc, không tò mò, không hỏi han gì với Lâm Bình.
Nhưng nếu bây giờ thả Hoắc Đại Lý ra, anh nhất định sẽ bị chú ý.
Lâm Bình cũng không biết thế giới này, có tồn tại bảo vật không gian có thể có người sống, như không gian của Huyền Vũ Giáp hay không. Vì vậy, để không gây ra rắc rối không cần thiết, hiện tại Lâm Bình chỉ có thể chỉ khiến Hoắc Đại Lý tiếp tục chịu tủi thân, tiếp tục ở lại đợi trong trong không gian Huyền Vũ Giáp mà thôi.
Sau đó, Lâm Bình và những người khác nhanh chóng di chuyển về hướng phát ra tiếng trống.
Tất nhiên, để chăm sóc cho các vị thần cảnh của gia tộc mình, ngay cả những người giỏi nhất có chân thần đỉnh như Hoắc Viễn Uy cũng cố tình đi chậm lại và chờ mọi người cùng đi.
Xét cho cùng, những thần cảnh này chính là trụ cột vững chắc của gia tộc mình, nếu tổn thất quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nền tảng của gia tộc.
Họ không thể không mang theo những thần cảnh này đi cùng được.
Trong cuộc hành trình, Lâm Bình và những người khác cũng đã gặp lại một số người từ các gia tộc khác, nhưng hầu hết họ đều là những người đi lạc.
Nhìn thấy Lâm Bình và đội của họ lớn mạnh, họ cũng lần lượt tham gia, theo sau Lâm Bình và những người khác, cùng nhau đi.
Mà Ngô Vũ Hải, Hoắc Viễn Uy, Nam Cung Tiên Nhi và những người khác cũng không từ chối, đồng ý để họ đi theo phía sau.
Tất nhiên, đội ngũ của bọn họ sẽ đi trước cùng với Lâm Bình, tất cả đều là người của gia tộc họ.
Không có một nô lệ trong quặng mỏ nào cả.
Ngay cả khi họ gặp một số người thợ mỏ lập thành mấy đội nhỏ đi cùng nhau theo nhóm, những người thợ mỏ đó cũng bỏ trốn ngay lập tức.
Lúc này, các gia tộc lớn cho dù nhìn thấy thợ mỏ khai thác thuộc gia tộc của mình, cũng không có thời gian và sức lực để bắt những người khai thác đó lại, chỉ có thể để bọn họ bỏ trốn.
Sau một tiếng khi Lâm Bình và những người khác đi hết con đường, Lâm Bình đã cảm thấy nhiệt độ trong không khí càng ngày càng thấp.
Hơn nữa, làn khói oán khí cũng bắt đầu tăng dần lên.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Bình không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại anh còn trở nên hưng phấn hơn.
Oán khí càng mạnh, đồng nghĩa với việc đích đến của họ đang đi tới chính là nơi để hình thành bán sinh vật mà Lâm Bình đã giết trước đó, nếu đúng như vậy thì họ sắp tới nơi rồi. Hoàng Nguyên Phương cũng có thể sẽ ở nơi đó.
Đương nhiên, trong lòng Lâm Bình cũng có chút lo lắng.
Anh cảm thấy lo lắng đã có điều gì đó xảy ra với Hoàng Nguyên Phương.
"Đây là bộ xương gì?"
Sau hơn nửa giờ, đột nhiên, Nam Cung Thanh Huyền tìm thấy một bộ xương lớn.
Nhất thời.
Lâm Bình, Nam Cung Tiên Nhi, Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải, Hoắc Viễn Uy và Hoắc Minh Nhật đều tập hợp lại.
"Nó giống như xương của một số loại sinh vật lớn. Có vẻ như nó đã chết từ nhiều năm về trước."
Hoắc Viễn Uy khẽ cau mày.
Sau đó, họ lại tiếp tục di chuyển về phía trước, trên đường đi ngày càng có nhiều xương khô hơn.
Có rất nhiều loại xương.
Cuối cùng, Lâm Bình cùng những người khác còn phát hiện một đống xương cốt rất to, chúng trông rất dữ tợn, tỏa ra lượng lớn sát khí khiến cho cương khí hộ thể của các Thần Cảnh cũng khó mà chống đỡ nổi, chỉ có thể dùng hết sức tiếp tục bổ sung chân khí, chống lại sự xâm nhập của tà ma. Nếu không, e rằng họ sẽ dần dần bị những tà ma này ăn mòn mất.
Ngay cả những vị chân thần có chút yếu hơn cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
Lâm Bình cũng cảm thấy hơi đáng sợ.
Rốt cuộc đây là đâu?
Tại sao lại có nhiều xương như vậy?
Điều này khiến Lâm Bình nhớ lại những bộ xương mà anh tìm thấy khi ở sa mạc Ukata, nhưng những bộ xương đó không thể so sánh với những bộ xương ở đây.
Lâm Bình và những người khác dường như bắt đầu nghe thấy tiếng ma khóc và tiếng sói rú vang vọng lại đâu đây.
Những âm thanh đó làm mọi người không khỏi hoang mang.
Sự di chuyển trong đội chỉ có thể dựa hoàn toàn vào sự che chở của chân thần, bằng không cho dù có phép thuật nếu bước vào nơi này sẽ bị quấy nhiễu, có thể sẽ hoang mang, sợ rằng không thể chịu nổi sự quấy nhiễu của những ma quỷ này. Một khi đã bị chúng xâm nhập vào cơ thể thì chỉ có một con đường chết.
"Đây là nơi quái quỷ gì vậy?"
"Có bao nhiêu sinh vật đã chết thế?"
"Những sinh vật đã chết ư?"
"Tại sao chúng không được ghi lại?"
Đến lúc này, ngay cả Ngô Vũ Hải và các chân thần đỉnh Phong khác cũng cảm thấy hơi hoang mang.
Nhưng cứ lâu lâu lại có thêm một hồi trống ở phía trước vọng tới.
Như thể có một ma lực nào đó đang thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lúc này, càng ngày bọn họ càng gặp được nhiều người.
Tất cả các gia tộc lớn đều có.
Bao gồm rất nhiều thợ mỏ.
Lúc này, những người thợ mỏ đã bắt đầu tập hợp thành một đám đông lớn.
Ngoại trừ một người có chân thần đỉnh phong ra, nói về số lượng các Chân Thần và Thần Cảnh đều không hề ít, cho nên tính ra bọn họ cũng không yếu hơn bất kỳ gia tộc nào trong biên giới Thương Lan.
Tuy nhiên, bởi vì không có người thợ mỏ đứng đầu của vị thần chân chính, những người thợ mỏ đó không dám khiêu khích những gia tộc khác.
Sau nửa giờ đi tiếp nữa, Lâm Bình và những người khác cuối cùng đã đến được nơi họ muốn đến.
Một hồi trống vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!