"Chuyện này, làm sao có thể?" Không chỉ Lâm Bình kinh ngạc mà những người khác cũng cảm thấy khó tin.
Cùng lúc đó, ánh mắt của đám người Nam Cung Tiên Nhi, Ngô Vũ Nhai và Hoắc Viễn Uy nhìn Lâm Bình một lần nữa thay đổi.
Lâm Bình vậy mà lại quen người ở bên trong sao?
"Thưa thầy, em là Lâm Bình!" Lúc này Lâm Bình nào còn thời gian quan tâm đến nghi ngờ của bọn họ, trong lúc đuổi theo Hoàng Viễn Phương, anh cũng bí mật truyền âm cho Hoàng Viễn Phương.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy tiếng của Lâm Bình, bóng người không những không dừng lại mà ngược lại còn chạy nhanh hơn.
"Thật không bình thường!" Lúc này cuối cùng Lâm Bình cũng phản ứng kịp.
Dường như ở đây có điều gì đó không đúng.
Trước tiên không nói đến việc sau khi Hoàng Viễn Phương nhìn thấy Lâm Bình, không thể sẽ bất chấp tất cả mà bỏ chạy, chỉ cần nói đến bóng người trước đó, mặc dù lúc đó Lâm Bình vội vàng cảm thấy đó là Hoàng Viễn Phương. Nhưng Lâm Bình lại không cảm nhận được một chút hơi thở quen thuộc nào từ bóng người ấy. Ngược lại, anh cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo và tà khí quỷ dị.
"Nguyên Thiên Thần Nhãn!"
Cánh bạc ở sau lưng của Lâm Bình mở ra, một lần nữa phát ra tốc độ nhanh gấp mười bốn lần tốc độ âm thanh đuổi theo hướng Hoàng Viễn Phương bỏ chạy, đồng thời nhìn về phía Hoàng Viễn Phương, thi triển Nguyên Thiên Thần Nhãn.
"Không phải là thầy ư?"
"Đây là loại sinh vật gì?" Lâm Bình ngạc nhiên.
Mặc dù Nguyên Thiên Thần Nhãn của anh mới luyện đến tầng thứ nhất, vẫn chưa đạt đến trình độ có thể nhìn thấu sự giả dối.
Nhưng sau khi Lâm Bình dùng Nguyên Thiên Thần Nhãn nhìn Hoàng Viễn Phương đang điên cuồng chạy trốn, cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường.
Lâm Bình phát hiện ra kẻ đó căn bản không phải là con người.
Dù giống hệt Hoàng Viễn Phương, nhưng lại không phải là con người bằng xương bằng thịt, mà càng giống như một loại sinh vật khác hơn.
‘Không phải thầy, nhưng nhất định nó có mối quan hệ với thầy, bằng không làm sao nó có thể giống hệt như thầy như vậy được!’ Trong đầu Lâm Bình đưa ra phán đoán.
Mà lúc này, để ngăn chặn "Hoàng Viễn Phương" trốn thoát lần nữa, cả ba chân thần đỉnh Phong Ngô Vũ Hải, Ngô Vũ Nhai và Hoắc Viễn Uy đều xuất ra bản lĩnh cao cường.
Trong lúc nhất thời, trên không trung xuất hiện một bàn tay lớn, trong nháy mắt lao về phía "Hoàng Viễn Phương", như che phủ cả bầu trời mà phủ xuống.
Cùng lúc đó, trước mặt "Hoàng Viễn Phương", cũng đột nhiên xuất hiện một bức tường trong suốt, cao tới hàng nghìn trượng, chắn ngang đường đi của "Hoàng Viễn Phương".
Còn Ngô Vũ Hải đang cầm trên tay Khuy Thiên Kính, đột nhiên bạo phát ra tốc độ nhanh gấp mười lăm lần tốc độ âm thanh, lao thẳng về phía "Hoàng Viễn Phương".
Chứng kiến cảnh này, bởi vì phán đoán ra người bỏ chạy không phải là Hoàng Viễn Phương thật. Vì vậy, lần này Lâm Bình không những không ngăn cản bọn họ. Mà còn đấm một cú vào không trung, sức mạnh của kim thân mang theo Long Hổ Chi Lực, một cú đấm dốc toàn lực phá vỡ không gian.
"Hư Không Thiểm Thước!" Lâm Bình trực tiếp dùng đến phương pháp dịch chuyển không gian với tốc độ nhanh nhất trong khoảng cách ngắn mà trước kia Ba Đen đã truyền thụ cho anh.
Nháy mắt, khi "Cầm Long Thủ" mà Hoắc Viễn Uy thi triển còn chưa hạ xuống, Ngô Vũ Hải còn chưa kịp lao đến chỗ "Hoàng Viễn Phương", Lâm Bình đã xuất hiện, bắt lấy "Hoàng Viễn Phương."
Tuy nhiên, ngay khi Lâm Bình bất ngờ xuất hiện và tóm lấy "Hoàng Viễn Phương", trên mặt Hoàng Viễn Phương lập tức xuất hiện một vẻ mặt hung ác. Không những không sợ Lâm Bình, ngược lại còn mở miệng phun ra một luồng oán khí dày đặc nhắm thẳng về phía Lâm Bình.
Lúc này, Lâm Bình trực tiếp cảm thấy trong đầu dường như một nửa có tiếng oan hồn kêu gào thảm thiết, mà phần còn lại là tiếng ác quỷ gầm thét, khiến cho Lâm Bình mặt tái nhợt.
Nhưng, Lâm Bình lại đưa nắm tay ra, bắt lấy trên người “Hoàng Viễn Phương”. Đột ngột, một cái chạm vô cùng lạnh giá ập đến.
Giống như thể không phải Lâm Bình đang nắm thân thể người sống, mà là một tảng băng.
"Bùm!"
Mà ngay sau lúc Lâm Bình bắt được "Hoàng Viễn Phương": "Hoàng Viễn Phương" phun ra một luồng oán khí, liền đập tay về phía đầu của Lâm Bình.
Đến bây giờ, làm sao Lâm Bình còn có thể không xác định được rằng người trước mặt nhất định không phải là thầy của anh.
Trước đó Lâm Bình vội vàng chạy tới, cũng là vì muốn xác nhận lại một lần cuối, có phải là do thầy của anh gặp phải biến cố nào đó, mất đi trí nhớ, ý thức hoảng loạn, thậm chí là do bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng khiến cho cơ thể xảy ra đột biến mới trở thành như thế này hay không?
Nhưng giờ thì anh có thể khẳng định rằng đây thực sự không phải là thầy.
Lúc này, trong lòng Lâm Bình đã có câu trả lời cuối cùng.
Đây chắc chắn không phải là thầy của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!