"Làm sao tôi lại bị thương nặng, có cần thiết phải giải thích với anh không?" Đối với câu hỏi của Nam Cung Thanh Huyền, Lâm Bình lại lần nữa hừ lạnh nói.
Mặc dù Lâm Bình không ngại phải trả lời câu hỏi này, nhưng hiển nhiên Lâm Bình không muốn để cho bọn họ có loại cảm giác anh hỏi thì tôi nhất định phải trả lời.
"Ở biên giới Thương Lan của chúng tôi có tồn tại một cường giả có thể khiến đại thành kim thân bị trọng thương, chúng tôi nhất định phải làm rõ tình hình. Đặc biệt phải phòng bị liệu có cường giả từ thế giới khác xâm nhập hay không. Vì vậy, làm phiền người anh em giải thích nghi hoặc." Lúc này, trên mặt Ngô Vũ Nhai vẫn mang theo ý cười mở miệng nói.
Một câu này của Ngô Vũ Nhai vừa thốt ra, khuôn mặt Nam Cung Thanh Huyền tức thì trở nên khó coi. Những lời của Ngô Vũ Nhai nghe thì có vẻ hay đấy, nhưng nó chẳng khác gì đang giẫm thẳng lên mặt của anh ta.
Tuy nhiên, Nam Cung Thanh Huyền cũng chỉ có thể nuốt cơn giận này vào bụng.
Mà sau khi Lâm Bình nghe xong lời nói của Ngô Vũ Nhai, sắc mặt quả nhiên tốt lên, nhàn nhạt nói: “Không sai, đích xác là do tôi đánh nhau với một kẻ ở thế giới khác, gọi là Huyết Ma, cuối cùng rơi vào vết nứt trong không gian mới bị thương nặng."
"May mắn là bây giờ đã tốt lên nhiều rồi." Sau đó, Lâm Bình nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.
"Bị thương nặng do đánh nhau với một cường giả ở thế giới khác ư?"
Sau khi nghe xong lời này, trong lòng Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải và Hoắc Viễn Uy nháy mắt càng thêm coi trọng Lâm Bình hơn.
Đến lúc này Nam Cung Tiên Nhi và Nam Cung Thanh Huyền, không còn chất vấn anh thêm câu nào nữa.
Đây có thể coi là lời giải thích rõ ràng tại sao khi phát hiện ra Lâm Bình, bọn họ lại cảm thấy trên cơ thể Lâm Bình giống như nhiễm hơi thở không thuộc về thế giới này.
"Huyết Ma đó hiện giờ đang ở đâu? Liệu hắn có phải cũng đang ở biên giới Thương Lan không?" Sau đó, Hoắc Viễn Uy vội hỏi.
Nếu Lâm Bình đã rơi vào vết nứt không gian mới đến được biên giới Thương Lan này, vậy Huyết Ma đó thì sao?
Nếu Huyết Ma không chết, cũng tới được biên giới Thương Lan.
Đây tuyệt đối là một việc vô cùng đáng sợ.
Nói cho cùng, đó cũng là một cường giả có thể làm bị thương đại thành kim thân, từ góc độ này mà nói, thực lực chắc chắn không thể dưới chân thần đỉnh Phong.
Nếu có một kẻ địch hùng mạnh như vậy ẩn náu ở biên giới Thương Lan, đó chắc chắn là một việc cực kỳ nguy hiểm đối với toàn bộ biên giới Thương Lan.
Nó thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Hoang Châu và cả những nơi khác nữa.
"Không biết." Lâm Bình lắc lắc đầu.
Tuy rằng việc anh bị thương nặng có liên quan đến Huyết Ma, nhưng thật ra cũng không tính là có liên quan quá lớn, ít nhất không bởi vì Huyết Ma ra tay mà bị thiệt hại nghiêm trọng như vậy.
Mà việc Huyết Ma hiện giờ ở đâu Lâm Bình cũng không rõ.
Bởi vì sau khi bị hút vào trong khe nứt không gian, Lâm Bình đã rơi xuống lục địa Di Lạc này, tới biên giới Thương Lan.
Ba Đen bị cuốn tới nơi nào, Huyết Ma rơi xuống đâu Lâm Bình đều không biết.
Nhắc đến Huyết Ma, chỉ vì Lâm Bình muốn mượn tên của Huyết Ma để chứng minh thân phận và sự trong sạch của mình.
Thấy Lâm Bình không biết, Hoắc Viễn Uy, Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải, bao gồm cả Nam Cung Tiên Nhi và Nam Cung Thanh Huyền, trên mặt họ đều lộ ra vẻ trầm trọng.
"Việc đến nước này, chúng ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ chuyện liên quan đến Huyết Ma, cho dù hắn không ở biên giới Thương Lan, chúng ta cũng phải báo cáo lên trên!" Ba nhà Ngô, Hoắc và Nam Cung đạt thành nhất trí.
Mà Lâm Bình cũng không ngờ rằng vì để chứng minh cho thân phận như có như không của mình, anh đã kéo Huyết Ma vào, khiến cho những ngày tháng sau này, Huyết Ma gặp phải rắc rối lớn.
Ở thời điểm ba nhà Ngô, Hoắc Và Nam Cung muốn tìm hiểu rõ tại sao Lâm Bình lại ngụy trang, giành việc tiến vào sơn động trước, nhưng họ còn chưa kịp trao đổi với Lâm Bình thì đột nhiên, dãy núi nối liền với động phủ ở cách đó không xa bỗng nổ tung, một bóng người đột ngột từ bên trong ra lao ra.
"Th..."
Sau khi nhìn thấy bóng người đó, cả người Lâm Bình chấn động, trong bộ dạng vội vàng, anh phát hiện người đó không phải là Hoàng Viễn Phương thì còn có thể là ai được nữa.
Lâm Bình vừa mới mở miệng, từ "thầy" còn chưa nói rõ, Lâm Bình đã kịp phản ứng lại, không thể gọi như vậy được.
Nếu lúc này gọi Hoàng Viễn Phương là thầy chẳng phải sẽ lộ tẩy mọi thứ sao.
“Lão Hoàng, ông chạy cái gì chứ?" Lâm Bình lập tức sửa lời.
Đồng thời cả người bay lên trên, lập tức lao thẳng về phía Hoàng Viễn Phương.
Mà Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải, Hoắc Viễn Uy, Hoắc Minh Nhật, Nam Cung Tiên Nhi, Nam Cung Thanh Huyền, bao gồm cả một số Chân Thần khác, dường như đồng thời đều đã phản ứng lại.
Đặc biệt là trước đó, ba đại gia tộc đã bố trí không ít Chân Thần canh giữ gần đó, chính là để đề phòng người ở bên trong chạy mất từ nơi khác.
Không chỉ vậy, ba vị chân thần đỉnh Phong Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải và Hoắc Viễn Uy, cho dù lúc trước khi giao đấu cùng với Lâm Bình, hay là sau đó cùng Lâm Bình nói chuyện, cũng chưa từng lơ là cảnh giác, luôn chú ý quan sát sự việc xung quanh, khống chế phạm vi trong bán kính mười ki lô mét.
Nhìn thấy người ở bên trong xuất hiện, khí thế của ba người lập tức bùng phát, trong nháy mắt, bọn họ cũng lần lượt ra tay.
Những Chân Thần khác được sắp xếp ở gần đó cũng lập tức ra tay ngăn cản.
Lâm Bình đang đuổi theo Hoàng Viễn Phương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo, muốn ra tay giúp Hoàng Viễn Phương.
Nhưng, điều khiến Lâm Bình vô cùng ngạc nhiên là dưới tầm mắt của rất nhiều người như thế, mà Hoàng Viễn Phương vẫn có thể biến mất một cách đột ngột.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!