“Không sai, thống lĩnh Đan Bưu, là tôi.”
Khóe miệng Lâm Bình gợi lên một nụ cười lạnh.
“Chỉ là một nô lệ trong quặng mỏ mà cũng dám ngăn cản bổn thống lĩnh, quả thực là muốn tìm chết.”
Tuy rằng Đan Bưu vẫn kinh ngạc việc Lâm Bình xuất hiện ở đây, nhưng anh ta lại không nghĩ nhiều đến việc anh có thể dùng một bàn tay để chặn lại một chưởng của mình.
Trong mắt của hắn, thì Lâm Bình chẳng qua chỉ là một nô lệ trong quặng mỏ đang bị thương nặng mà thôi.
Huống chi, cho dù là Lâm Bình không có bị thương và đang đạt đến thời kì toàn thịnh đi nữa, Đan Bưu cũng sẽ không chút e ngại gì anh.
Chẳng qua là một trung kỳ Chân Thần Cảnh mà thôi, ở trước mặt mình không lẽ còn có thể trở mình gây ra biến cố gì sao.
Đan Bưu hừ lạnh một tiếng sau đó, cổ tay anh ta dùng lực, một cỗ lực lượng rất mạnh bùng nổ trực tiếp thông qua roi truyền lên.
“Mày đã muốn bắt lấy roi của tao như vậy thì tốt nhất đừng có mà thả ra.”
Đan Bưu cười lạnh trong lòng.
Anh ta mong đợi bàn tay của Lâm Bình lập tức nổ tung, nếu không thể thì cũng phải khiến cho bàn tay của Lâm Bình bị thương đến mức không thể cầm được roi của anh ta nữa.
Nhưng mà rất nhanh, vẻ tươi cười trên mặt của Đan Bưu có chút đọng lại.
“Cái…”
Đan Bưu cực kỳ kinh ngạc khi nhìn một màn ở đằng trước.
Hắn rất rõ ràng sức lực mà chính bản thân bùng nổ truyền vào roi sắt để đánh ra mạnh đến mức nào, các trung kỳ Chân Thần Cảnh bình thường đều tuyệt đối không dám đỡ lấy.
Dù cho Lâm Bình có lợi hại đến đâu thì lòng bàn tay cũng sẽ bị thương.
Nhưng mà hiện tại, hắn lại nhìn thấy cái gì thế này?
Bàn tay Lâm Bình bắt lấy roi sắt không có chút sứt mẻ nào cả, hơn thế nữa còn trông giống như không hề cảm nhận được lực lượng chấn động từ hắn.
“Không thể nào.”
Trong lòng Đan Bưu tràn đầy vẻ không thể tin được.
Phải biết rằng, Lâm Bình không phải là một trung kỳ Chân Thần Cảnh bình thường mà là một trung kỳ Chân Thần Cảnh đang bị trọng thương.
Lúc trước thời điểm khi mà bọn họ tìm được Lâm Bình, bộ dạng của Lâm Bình trông như chỉ còn sót lại một hơi thở cuối cùng, hắn cũng đã kiểm tra qua thương thế trên người anh, hoàn toàn không thể nào là giả được.
Lúc sau khi còn chưa có cơ hội để hồi phục thì anh liền bị ném vào trong quặng mỏ cổ kia.
Hơn nữa, còn là ở bên trong tầng thứ năm của quặng mỏ cổ xưa.
Và đào khoảng dưới sự kiểm soát của Chân Thần đỉnh phong Nam Cung Thịnh.
Tuyệt đối là không có khả năng đi khôi phục thương thế được mới đúng.
Điểm mấu chốt chính là cho dù lui xuống mười nghìn bước để giải thích, cho dù là Lâm Bình ưu tiên khôi phục thương thế nhưng cảnh giới là trung kỳ Chân Thần Cảnh, là hoàn toàn không phải giả.
Mặc kệ là Nam Cung Tiên Nhi, Nam Cung Thanh Huyền, hay là Nam Cung Thịnh cũng đều sẽ cho rằng Lâm Bình là trung kỳ Chân Thần Cảnh.
Một krẻ trung kỳ Chân Thần Cảnh thì làm sao có thể là đối thủ của hắn được.?
Anh cũng không phải là giống như Nam Cung Tiên Nhi là thiên tài vạn năm khó gặp, cũng không có được nhiều lá bài tẩy như thế.
Nhưng mà hiện tại, đây là chuyện gì xảy ra?
“Thống lĩnh Đan Bưu, uy phong của anh đâu rồi?”
Lâm Bình cười nhẹ.
Bàn tay đang bắt lấy roi sắt của Lâm Bình chỉ dùng chút lực nhỏ cũng có thể khiến roi sắt run lên, chỉ trong nháy mắt một sức mạnh tới cả mười vạn cân truyền ngược lại thông qua roi sắt.
“A.”
Đan Bưu hét thảm một tiếng.
Bàn tay phải đang cầm thần binh roi sắt của hắn trực tiếp bị nổ tung, ngay cả xương ngón tay cũng bị nổ nát bét.
“Bùm.”
Lâm Bình cầm roi sắt, cổ tay lại run lên, cả roi sắt đó đã bị Lâm Bình điều khiển, đột nhiên quật lên trước ngực của Đan Bưu.
Đan Bưu mở lòng bàn tay ra, ngay từ tiếng hét thảm đầu tiên, anh ta đã có dự cảm không ổn rồi.
Nhưng hắn muốn tránh đi cũng căn bản không kịp nữa.
“Bành.”
Roi sắt trực tiếp quất trúng ngay trên ngực của hắn.
Trong nháy mắt, ngực của Đan Bưu nổ tung, để lại một vết thương có thể nhìn thấy rõ được cả xương và máu, nhìn trông rất dữ tợn và đáng sợ.
“Chạy.”
Trong lòng Đan Bưu lúc này chỉ có một ý niệm này ở trong đầu.
Tuy rằng không hiểu được vì sao một trung kỳ Chân Thần Cảnh như Lâm Bình lại có thể bộc phát thực lực đáng sợ như vậy.
Nhưng trải qua một lần giao thủ ngắn ngủi, Đan Bưu liền phán đoán được. Chính mình không phải là đối thủ của Lâm Bình.
Nhưng mà, khi trong đầu Đan Bưu hiện lên thoát đi ý niệm, vốn dĩ roi sắt thuộc về hắn đang ở trên không trung lại vang lên một tiếng nổ vang trời nữa.
Trước khi hắn kịp chạy trốn thì roi sắt lại đánh thẳng vào ngực của hắn một lần nữa.
“Phốc.”
Đan Bưu ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân bị Lâm Bình cho một roi đánh cho rơi xuống đất.
Dưới tác động của một roi này, toàn bộ xương sườn và xương ngực đều bị đánh gãy.
Đến ngay cả tim, gan, phổi, lá lách,… cũng đều bị một đạo sức mạnh kia làm cho bị thương tổn nặng nề.
“Thống lĩnh Đan Bưu, dùng roi này đánh lên người cảm giác có thích hay không?”
Khóe miệng Lâm Bình hiện lên vẻ tươi cười nhàn nhạt.
Sau khi Lâm Bình nói xong lời này, đột nhiên Lâm Bình lại vung roi sắt quật ngay trên hai chân của Đan Bưu.
“Răng rắc.”
Xương bánh ché của Đan Bưu trực tiếp bị đánh nát dưới đòn roi của thần binh roi sắt.
Nụ cười tươi trên mặt Lâm Bình không giảm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!