Lâm Bình đi dọc đường và cắt được vô số quặng sắt, mặc dù không có tìm được khoáng thạch hoàng kim mà bản thân muốn.
Nhưng cũng không phải là anh không thu hoạch được một chút gì.
Lâm Bình vẫn phát hiện ra vài mảnh khoáng thạch cực phẩm. Những khoáng thạch cực phẩm này, toàn bộ đều là những vật liệu tốt nhất để đúc thần binh và Lâm Bình đã thu lấy chúng.
Nhưng mà.
Sau nửa ngày, Lâm Bình liền cảm nhận được ở phía trước vài cây số, hình như có người đang tại giao thủ.
Lâm Bình chưa suy nghĩ gì nhiều liền lặng yên không một tiếng động mò qua nơi đó.
Dù sao nơi này cũng không phải là trái đất, tồn tại không ít cao thủ Chân Thần đỉnh phong, thậm chí còn tồn tại một ít cường giả cảnh giới Thần Vương.
Tuy rằng Lâm Bình chưa từng gặp nhưng từ sau khi khu quặng mỏ cổ xưa sụp đổ thì đã trôi qua hơn thời gian nửa ngày.
Có phải là có rất nhiều Chân Thần đỉnh phong, thậm chí cả cấp bậc Thần Vương cường giả cũng tiến vào nơi này hay không? Bản thân Lâm Bình cũng không rõ ràng.
Cho nên Lâm Bình cảm thấy vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Lâm Bình sử dụng viên ngọc che giấu hơi thở, ẩn nấp đi hơi thở của mình, sau đó lặng yên không một tiếng động chạy đến, thì phát hiện được ở mảnh đất trống phía trước vậy mà lại có hai phe nhân mã đang giao thủ.
Trên mặt đất cũng đã xuất hiện những cỗ thi thể, nhiều đến nỗi Thần Cảnh đều có.
‘Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất uổng công phu.’ *
(*: tìm hoài thì không thấy, lúc đạt được thì không hề tốn tí sức lực nào.)
“Đan Bưu, may mắn của mày thật là không tốt.”
Lâm Bình thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì, anh thấy được một người quen, đó chính là thống lĩnh Đan Bưu, người mà đã sớm bị Lâm Bình xem như một người chết.
Chỉ có điều.
Thật ra Lâm Bình cũng không có lao ra trước tiên, mà là núp ở chỗ tối rồi trước hết quan sát một chút.
“Đan Bưu, thần ngân thanh kim này chính là do chúng tôi phát hiện trước, anh muốn cướp đoạt giữa đường thì anh tìm sai người rồi.”
Ở phía đối diện của Đan Bưu, một người đàn ông cao lớn với bộ râu quai nón, anh ta dùng một đao chém vị sơ kỳ Chân Thần Cảnh kế bên Đan Bưu làm hai nửa, nơi nơi đều dính đầy máu tươi.
Đồng thời, người đàn ông cao lớn với bộ râu quai nón lớn tiếng quát.
“Ngô Thiên Bằng, anh đã lớn tuổi rồi mà cũng sống như một con chó sao? Còn tới trước được trước? Ở cái thế giới này, xem trọng nhất là thực lực, ông đây coi trọng thứ gì thì đó là của ông.”
Trên mặt Đan Bưu hiện lên một nụ cười gằn, trong tay của anh ta là cây roi sắt lúc trước dùng để đánh Lâm Bình.
Trong lúc đang nói chuyện thì Đan Bưu cũng quất một roi lên, trực tiếp đánh lên đầu của một sơ kỳ Chân Thần Cảnh bên cạnh Ngô Thiên Bằng, đầu người đó lập tức bị đánh cho nổ tung.
“Đan Bưu!”
Ngô Thiên Bằng chợt quát lớn, không hề nhắm đến người khác mà lắc mình một cái, trực tiếp dùng trường đao trong tay hướng về phía Đan Bưu dùng lực mà chém xuống thật mạnh.
Đan Bưu cũng không có chút yếu thế nào, đứng đó ngênh chiến cùng với Ngô Thiên Bằng.
Tuy rằng, Ngô Thiên Bằng cùng với Đan Bưu đều là hậu kỳ Chân Thần Cảnh, nhưng lúc trước Ngô Thiên Bằng đi vào chỗ này thì may mắn hơi kém một chút nên đã bị thương không hề nhẹ.
Lúc này anh ta cuồng chiến cùng với Đan Bưu ở đây, lúc đầu thì còn có thể đánh ngang tay với Đan Bưu.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Ngô Thiên Bằng càng lúc càng rơi xuống thế hạ phong.
Lâm Bình đứng nhìn hai bên giao chiến.
Cũng không ngưng có người ngã xuống.
Trước đó hai bên tính ra mỗi phe cũng còn có bốn năm người, nhưng hiện tại, bên phía Ngô Thiên Bằng, dù cho là có thêm Ngô Thiên Bằng vào thì cũng chỉ còn lại hai người.
Trái lại bên Đan Bưu, trừ bỏ Đan Bưu ra thì còn có đến ba người còn sót lại, ba người cùng vây công tên Thần cảnh bên Ngô Thiên Bằng.
Rất nhanh, tên Thần Cảnh bên Ngô Thiên Bằng đã đấu không lại ba người liên thủ vây công, máu tươi chảy ra ngay lập tức mất mạng.
Ngô Thiên Bằng thấy tình hình không ổn.
Biết chính mình nếu còn tiếp tục kéo dài, thì rất có thể sẽ chết tại chỗ này.
“Đan Bưu, nếu đã là chúng ta hai bên cùng phát hiện thần ngân thanh kim này, không bằng mỗi người chúng ta đều tự lấy một nửa, vậy bây giờ ngừng tay đi, cậu thấy thế nào?”
“Ngu xuẩn.”
Nhưng mà đối với những lời Ngô Thiên Bằng vừa nói thì Đan Bưu chẳng qua chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Phe của hắn đã gần như chiếm hoàn toàn ưu thế, chính bản thân anh ta cũng hiểu rõ có thể chiếm sạch cái thần ngân thanh kim này làm của riêng, sao mà có thể đem chia một nửa cho Ngô Thiên Bằng được chứ.
“Các cậu cùng tiến lên, ngăn anh ta lại.”
Đan Bưu lập tức từng bước từng bước một đi ra, theo sát mà lên, cây roi sắt trong tay liên tục quất ầm ầm trong khí, mang theo cuồn cuộn lực lượng khởi nguyên, hướng về đầu của Ngô Thiên Bằng mà đánh tới.
Đồng thời, Đan Bưu cũng chỉ huy ba vị Thần cảnh khác ở bên phe của anh ta.
Sắc mặt ba vị Thần cảnh đều hơi đổi.
Ngô Thiên Bằng chính là cường giả hậu kỳ Chân Thần Cảnh, ba người bọn họ đi lên chặn lại, không phải là muốn tự tìm chết sao?
Nhưng mà, bọn họ cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Đan Bưu.
Huống chi, trong lòng bọn họ chỉ suy nghĩ rằng, thống lĩnh Đan Bưu có thể là chỉ đang để cho bọn họ đi theo để hỗ trợ tấn công một chút. Bọn họ có lòng tin tuyệt đối vào Đan Bưu, rằng anh ta có thể bắt được Ngô Thiên Bằng.
Chính vì vậy, ba vị Thần cảnh thừa dịp trong lúc Đan Bưu cuốn lấy Ngô Thiên Bằng, bọn họ đi đến phía sau Ngô Thiên Bằng quấy nhiễu, ra tay ngăn cản.
Chân nguyên cuồng bạo mênh mông cuồn cuộn mà ra.
“Đan Bưu, mày chỉ là một con chó gia tộc Nam Cung mà thôi, còn tao là người thuộc dòng chính của nhà họ Ngô, mày dám giết tao thì mày cũng sẽ chết chắc đấy.”
Ngô Thiên Bằng thấy bản thân không phải là đối thủ của Đan Bưu và cũng rất hiểu rõ, con chó điên Đan Bưu này tuyệt đối sẽ không có tha cho bản thân.
Lúc này, Ngô Thiên Bằng tức giận mắng ra tiếng.
“Nhưng một người thuộc dòng chính của nhà họ Ngô như mày cũng chỉ xứng để chết trong tay của một con chó của gia tộc Nam Cung thôi.”
Đối với việc Ngô Thiên Bằng nói bản thân là một con chó, những lời nói đó làm cho sát khí trong lòng Đan Bưu ngày càng đậm.
Ra tay một cách tàn nhẫn đến cực hạn, không hề có một chút nương tay ý nghĩ.
Rất nhanh, vai trái của Ngô Thiên Bằng bị roi sắt của Đan Bưu đánh trúng, trực tiếp đem vai trái của hắn máu thịt đều bị tróc ra, liền xương ở bả vai cũng bị thương rất nghiêm trọng.
Sau khi bị thương, Ngô Thiên Bằng càng đánh không lại Đan Bưu, hơn nữa còn bị ba tên Thần cảnh liên tục đánh lén phía sau.
Tuy rằng điều đó không tạo ra nhiều tổn thương cho anh ta, nhưng chung quy vẫn rất là phiền phức, huống chi cho dù là bị muỗi cắn thì cũng sẽ có cảm giác.
Càng không nói đến việc đó là ba vị Thần Cảnh.
“Đi chết đi.”
Ngô Thiên Bằng giận dữ, trực tiếp bỏ qua Đan Bưu mà xoay người lại chém liên tục ba đao.
Ba đạo khởi nguyên đao khí, trong nháy mắt xé nát ba vị Thần cảnh, làm cho bọn họ mất mạng ngay tại chỗ.
Chỉ là bên này.
Trên mặt Đan Bưu liền hiện ra nét tươi cười tàn nhẫn.
Anh ta không có bất cứ đau lòng gì đối với việc ba vị Thần cảnh kia chết đi, mà trên mặt còn có biểu lộ sự hài lòng.
“Các cậu không phải ta giết, mà là Ngô Thiên Bằng giết, tôi sẽ báo thù cho các cậu.”
Đan Bưu nói nhỏ một câu.
Đợi đến lúc hắn giết được Ngô Thiên Bằng thì có thể một mình độc chiếm hết thần ngân thanh kim, đến lúc đó sẽ không bị gia tộc Nam Cung phát hiện.
Bỗng nhiên Đan Bưu lại rút roi sắt trong tay ra, một cỗ lực lượng khởi nguyên cực kỳ cuồng bạo bùng nổ.
So với một chiêu trước của Đan Bưu còn mạnh hơn nữa.
Một cỗ cảm giác tử vong trong chốc lát bao phủ lấy Ngô Thiên Bằng.
Ngô Thiên Bằng muốn tránh né nhưng với tốc độ hiện tại của bản thân căn bản là không có so được với Đan Bưu.
Muốn đỡ đòn ư?
Ngô Thiên Bằng thật sự không cảm thấy bản thân còn có thể đỡ được một roi này của Đan Bưu.
Ngô Thiên Bằng lộ vẻ tuyệt vọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!