Lâm Bình hiển nhiên dễ dàng hiểu được lời của Diệp Hiên có ý tứ gì.
Mặc kệ quặng mỏ phía dưới vẫn còn cơ duyên hay là tiềm tàng nguy hiểm, một khi nó phun trào, thì quặng mỏ cổ xưa này nhất định sẽ gây ra hỗn loạn.
Hơn nữa, nếu thật sự có nguy cơ mà nói, một vị thần thực sự như Nam Cung Thịnh nhất định sẽ ra tay để trấn áp khủng hoảng.
Nếu có cơ hội như vậy thật, một vị thần thực sự như Nam Cung Thịnh khẳng định sẽ nắm lấy nó.
Đến lúc đó, tranh thủ lúc hỗn loạn, chính là lúc họ thoát khỏi vòng vây.
Diệp Hiên lần này mà nói, không ngoài ý muốn phải cùng liên thủ mà thôi.
Đến lúc đó nếu có cơ hội thì hợp lực chạy trốn khỏi đây.
"Cho nên?"
Lâm Bình thờ ơ đáp lại một câu.
Diệp Hiên: "..."
"Vậy đại ma đầu nhà anh, sao không chủ động nhân cơ hội lật đổ sự thống trị của bọn chủ nô này, tranh giành tự do đi?"
Diệp Hiên phỉ nhổ trong lòng.
Nhưng thấy Lâm Bình không quan tâm đến những gì anh ta nói, Diệp Hiên cũng không buồn để ý đến Lâm Bình nữa.
"Xứng đáng làm nô lệ cả đời."
Trong lòng thầm nguyền rủa, Diệp Hiên tránh xa Lâm Bình.
Lâm Bình vẫn bình tĩnh tiếp tục khai thác.
Nhưng trên thực tế, lúc này Lâm Bình vẫn đang cố hết sức sử dụng mắt nguyên thần để tìm ra vài chỗ khác thường trong mỏ quặng này càng nhiều càng tốt.
Lâm Bình bây giờ đặc biệt hy vọng rằng anh có thể tìm thấy một khối khoáng thạch như vàng hoặc gì đó,như vậy sẽ giúp khôi phục lại đại thành kim thân của anh.
Còn về phần đào tẩu ư?
Cho dù ngay lúc này gia tộc Nam Cung có đem kiệu lớn tám người khiêng đến tiễn, Lâm Bình cũng không muốn đi.
Huống chi, kể cả thật sự phải rời khỏi, Lâm Bình cũng không cần phải hợp tác với Diệp Hiên.
Một mình anh cũng đủ để ra khỏi đây.
Cuộc sống khai thác mỏ lại tiếp tục.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Ước chừng mười ngày nữa, Long Hổ Chi Lực của Lâm Bình sẽ được rèn giũa đến cực điểm.
Lâm Bình cũng phát hiện ra điều đó khi anh thi triển đại thành kim thân và phối hợp nó với sức mạnh của Long Hổ Chi Lực.
Mặc dù sức mạnh Long Hổ Chi Lực chỉ bằng một nửa của đại thành kim thân nhưng nếu khi kết hợp cả hai lại, nó sẽ hóa ra gần gấp đôi sức mạnh của đại thành kim thân.
Mà trong mười ngày này.
Những dị động bất chợt cũng trở nên càng thường xuyên hơn.
Trước đây cứ ba ngày là một lần, sau đó thành cứ hai ngày một lần. Trong hai ngày gần đây, nó là mỗi ngày một lần.
Hơn nữa, thời gian mỏ quặng rung chuyển càng ngày càng dài.
Lúc lâu nhất, nó đã lên đến mười giây.
Điều này khiến toàn bộ khu mỏ bị bao phủ bởi một tầng hơi thở lo lắng nặng nề, tất cả nô lệ của khu mỏ đều có một linh cảm xấu.
Trước tình hình đó, các lính canh ở quặng mỏ cổ trở nên tàn bạo hơn.
Một khi phát hiện có ai đó không ăn khớp với vùng này, lập tức sẽ có một màn tra tấn nặng nề, hoặc thậm chí bị xóa sổ trực tiếp.
Phương pháp đàn áp đẫm máu làm cho tất cả những nô lệ trong khu mỏ cổ kinh hãi.
Đây là để phòng ngừa nô lệ của mỏ quặng thừa cơ gây rối.
Ngay cả trong lòng Lâm Bình lúc này cũng đã nảy sinh dự cảm xấu rồi.
Điều này khiến Lâm Bình bắt đầu do dự, không biết rốt cục có nên tiếp tục kéo dài việc ở lại đây, nhìn xem có còn cơ hội chạm trán với bảo vật như quặng vàng này nọ hay không.
Có lẽ vẫn nên chờ đến lúc rời khỏi đây.
Mà trong khi Lâm Bình vẫn còn đang do dự, ở tầng hầm mỏ thứ năm chỗ Lâm Bình lại chào đón một vị khách không mời mà đến.
Nam Cung Tiên Nhi!
"Bây giờ, có một cơ hội cho hai anh khôi phục sự tự do, ngay tại trước mắt, hai anh có bằng lòng tranh thủ không?"
Nam Cung Tiên Nhi triệu tập Lâm Bình và Diệp Hiên đến.
Làn da của cô ta dường như trong suốt tựa pha lê, mái tóc đen như thác nước, cô ta mặc bộ đồ màu trắng, thắt lưng phất phơ ôm lấy thân hình tuyệt mỹ, làm tôn lên những đường công kiêu hãnh của cơ thể.
Đôi mắt nhìn thấy Lâm Bình và Diệp Hiên, trên mặt có vẻ đầy ý cười.
Nhưng trên thực tế, sâu trong đáy mắt cô ta, có một cảm giác thờ ơ lạnh lùng như cách người khác hàng ngàn dặm.
"Dám hỏi tiên tử đại nhân, là cơ hội gì thế?"
Nghe vậy, Diệp Hiên nhìn Nam Cung Tiên Nhi nở một nụ cười nịnh nọt, ánh mắt có chút kích động.
Tuy nhiên, Diệp Hiên cũng không nhìn thẳng vào Nam Cung Tiên Nhi, mà là lấy một thái độ khiêm tốn, chỉ để mắt mình nhìn mũi chân của Nam Cung Tiên Nhi.
Tư thế của Diệp Hiên khiến Nam Cung Tiên Nhi cảm thấy không có hảo cảm, và tất nhiên, cũng không có sự chán ghét.
Ngược lại, Lâm Bình không trả lời câu hỏi của Nam Cung Tiên Nhi mà nhìn cô, điều này làm cho ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi lại lạnh như băng.
Tuy nhiên, Nam Cung Tiên Nhi không nói nhiều mà chỉ nhàn nhạt trả lời: "Có lẽ, anh cũng đã phát hiện ra những thay đổi gần đây trong mỏ. Sự thay đổi này không chỉ ở khu mỏ cổ của chúng tôi, mà còn ảnh hưởng đến tổng cộng sáu hầm mỏ và sáu đại thế gia khác."