Đường hầm biên giới, Nam Cung Tiên Nhi với khí chất trong trẻo lạnh lùng, lặng lẽ quan sát đội nô lệ mà cô ta mang đến, sau đó lại nhìn sang lão già khoác áo choàng xám.
“Anh hai, bên trong nhóm nô lệ lần này anh dẫn đến, có hai người cần chú ý nhiều một chút.”
“Người nọ là hậu kỳ của Chân Thần – Đoạn Càn. Ông ta vốn là người hung ác, sức mạnh cũng vô cùng mạnh mẽ. Hồi ở cửa khẩu của thành phố Thần Lĩnh, chỉ vì lợi ích riêng của bản thân mà bán đứng đồng đội, đã vậy còn tự làm mình bị thương nặng mà mặt cũng chẳng đổi sắc. Ông ta muốn lừa trái dối phải, nhưng rốt cuộc lại tính sót một chỗ khiến cho mọi chuyện bị bại lộ rồi bị tóm.”
“Còn người ăn mặc như ăn mày kia là trung kỳ Chân Thần Cảnh, tên là Diệp Huân, cũng chính là lính đào ngũ trốn khỏi chiến trường ở cửa khẩu. Mặc dù chỉ tới trung kỳ Chân Thần Cảnh nhưng gã lại có thể đánh tay đôi với đội trưởng đội chấp hành pháp luật – người đã đạt tới cảnh giới hậu kỳ Chân Thần Cảnh. Nếu không phải do thiểu số không đánh được đa số thì có khi hắn đã chạy thoát được rồi.”
“Hai người này rất đặc biệt nên cần anh đặc biệt “quan tâm chăm sóc” một phen.”
“Đối với một lão già cặn bã như Đoạn Càn, sau khi bị rút hết giá trị thì để lão ta chết trong quặng mỏ đi. Còn về phần Diệp Huân, để gã ở đây rèn luyện từ ba đến năm năm, nếu gã có biểu hiện tốt thì trả tự do. Anh xem, liệu chúng ta có thể chiêu mộ gã vào gia tộc làm một quân cờ không?”
Nam Cung Tiên Nhi mở miệng nói.
Trong mắt cô ta, chỉ có hai người này là cần anh họ lớn tuổi nhất trong nhà phá lệ chú ý quan tâm.
“Được.”
Lão già áo xàm gật đầu.
“Em gái, anh lại cảm thấy, người thanh niên chúng ta nhặt trên đường cũng không đơn giản.”
Cùng lúc đó, chàng trai đứng bên cạnh Nam Cung Tiên Nhi cũng quay sang nhìn cô ta rồi nói.
Gã ta là Nam Cung Thanh Huyền, chính là anh trai ruột lớn hơn mười lăm tuổi của Nam Cung Tiên Nhi.
“Dĩ nhiên là không bình thường rồi. Một người bị thương nặng như vậy, nếu đổi thành người khác thì e rằng đã chết từ lâu rồi.”
Lúc nhắc đến Lâm Bình, trên mặt Nam Cung Tiên Nhi chợt xuất hiện vẻ lạnh lùng.
Đương nhiên là do trước đó Lâm Bình cứ nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô ta ghét cay ghét đắng.
Nếu không phải do Nam Cung Thanh Huyền đứng ra khuyên can thì cô ta đã ra lệnh móc hai mắt của Lâm Bình ra rồi.
“Vậy…?” Nam Cung Thanh Huyền mở miệng.
Lúc Nam Cung Thanh Huyền vừa mở miệng, hai cánh môi của Nam Cung Tiên Nhi hơi mấp máy, cuối cùng nói lại lần nữa: “Thằng nhãi đó không thể vô duyên vô cớ bị thương nặng như vậy được. Mà khi chúng ta phát hiện ra nó, trên người nó còn có mùi của bọn giặc dị giới. Không những thế, cách ăn mặc của nó cũng không giống chúng ta, cộng với việc lý lịch không được kiểm chứng rõ ràng chẳng khác nào lính đào ngũ thoát khỏi phòng tuyến của nơi nào đó. Nếu không phải do nó xác nhận mình không phải bọn giặc dị giới thì em đã giết nó từ lâu rồi.”
Giọng điệu của Nam Cung Tiên Nhi cũng không tốt đẹp gì.
Trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Vậy thôi, anh hai, tính ra thằng nhãi đó cũng hơi đặc biệt nên anh cứ quan sát một phen đi. Trong lúc đó em cũng sẽ cho người bí mật điều tra thân phận của nó.”
“Có điều, nếu phát hiện nó có liên quan gì đến dị giới thì giết hắn trước tiên.”
“Trước mắt cứ điều nó vào chỗ sâu nhất trong quặng mỏ rồi để nó làm ở chỗ nguy hiểm nhất đi.”
Nam Cung Tiên Nhi lại nói.
…
…
Quay lại bên ngoài, trên tay và chân Lâm Bình đều mang theo gông xiềng. dưới sự áp giải của đội cảnh vệ do Đan Bưu dẫn đầu, mặt khác lại đi về phía quặng mỏ.
Trên đường đi, nhóm người Lâm Bình liên tục gặp được một vài nô lệ trong quặng. Bọn họ như một cái xác không hồn đang làm việc một cách máy móc.
Những người này đã bị tra tấn trong suốt khoảng thời gian dài như thể đã bị đánh mất linh hồn.
Tê liệt.
Sau khi nhìn thấy nhóm người Lâm Bình, trên mặt bọn đều xuất hiện cái cười khẩy đầy mỉa mai và xem thường như thể bọn họ đang ở trong địa ngục, bây giờ lại thấy được một nhóm người mới bị kéo vào địa ngục khiến cõi lòng đã khô cằn của bọn họ sinh ra một loại khoái cảm biến thái.”
Cuối cùng đi thẳng tới lối vào đường hầm.
Vô số những cầu thang được chế tạo từ thép, trải dài từ lối vào cho đến quặng mỏ sâu không thấy đáy.
Bên trong sương mù dày đặc cùng với bị nhiệt độ cao phả vào mặt khiến mắt thường không thể nhìn thấy đáy.
“Tôi là người phụ trách của cổ mỏ Thái Khư – Nam Cung Thịnh. Từ hôm nay trở đi, các người sẽ làm việc trong quặng mỏ này dưới quyền của tôi. Tôi cảnh cáo trước, nếu bất cứ ai trong số các người dám can đảm làm chuyện gì vượt quá quy định cho phép thì tôi sẽ cho các người một lần trải nghiệm thế nào là muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong!”
“Hi vọng các người đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa bởi vì nếu kết quả của các người sẽ rất thảm.”
Mà khi nhóm người Lâm Bình đến rìa lối vào của quặng mỏ, trước đó anh nhìn thấy lão già áo xám đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. Ông ta quan sát tất cả mọi người rồi mở miệng nói.
Giọng điệu hờ hững.
Nhưng lại cho người đối diện cảm giác không thể nghi ngờ.
Sau khi cảm giác với khoảng cách gần, Lâm Bình lại cảm nhận trực quan hơn về sức mạnh và năng lượng tỏa ra từ Nam Cung Thịnh.
“E rằng sức mạnh của Nam Cung Thịnh ngang bằng Giáo Hoàng của Giáo Đình.”
Lâm Bình thầm nghĩ trong lòng.
Nếu những vết thương trên người Lâm Bình lành hẳn thì anh sẽ không để ý đến Nam Cung Thịnh. Nhưng giờ đây, với sức mạnh hiện tại của mình thì Lâm Bình cùng lắm chỉ có thể thực hiện từ 10 đến 20% thời kỳ đỉnh phong mà thôi nên không thể làm đối thủ của Nam Cung Thịnh được.
Cũng vì vậy mà sau khi gặp Nam Cung Thịnh, Lâm Bình kiềm chế năng lượng tỏa ra từ người mình. Anh cố gắng chìm vào trong đám đông, cố gắng khiến mình trở nên mờ nhạt.
“Quy định ở đây cũng rất đơn giản, mỗi người chỉ cần hoàn thành số lượng công việc của mình trong một ngày là sẽ có thời gian nghỉ ngơi.”
“Hoàn thành càng sớm thì thời gian nghỉ ngơi càng dài.”
“Ngược lại, nếu thời gian đã qua một ngày mà chưa hoàn thành xong công việc của mình thì tức là chưa hoàn thành nhiệm vụ. Những người đó không chỉ không có thời gian nghỉ ngơi mà còn bị trừng phạt thật nặng.”
“Thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất chỉ hai tiếng đồng hồ để các người hấp thụ năng lượng của trời đất và hồi sức.”
“Tất cả những sản phẩm thu hoạch bên trong quặng mỏ đều nộp hết lên trên. Nếu phát hiện ai lén giấu đồ thì…”
Sau đó Nam Cung Thịnh lại mở miệng giới thiệu một lượt các quy định bên trong Mỏ Cổ Thái Khư.
Sau khi giới thiệu xong, Nam Cung Thịnh vung tay lên.
“Bây giờ tất cả các người đi xuống mỏ với tôi.”
“Cho dù là Chân Thần hay là Thần Cảnh, hóa cảnh gì thì cũng đi xuống dọc theo cầu thang bằng sắt kia.”
“Và dĩ nhiên, nếu ai ỷ y rằng sức mạnh của mình cực kì mạnh mẽ thì cũng có thể nhảy thẳng xuống.”
Khi gã mở miệng ra nói tiếp thì một Nam Cung Thịnh mặc áo xám đạp thẳng vào không trung. Sau mỗi bước chân của Nam Cung Thịnh, dưới chân của gã, một chiếc cầu thang được ngưng tụ từ không khí xuất hiện đỡ lấy bước chân và cả cơ thể của gã một cách vững vàng.
Từng bước một.
Nam Cung Thịnh đi xuống mỏ từ lối vào.
“Nhanh lên.”
Thấy Nam Cung Thịnh bắt đầu cất bước đi vào hầm mỏ, cái nụ cười nhe răng lại xuất hiện trên mặt Đan Bưu, roi sắt trên tay cũng đánh vào không trung gây ra một tiếng nổ vang trời, rồi gã ta quát.
Tu vi của Lâm Bình và đội ngũ năm trăm người ít nhất cũng đã hóa cảnh nên đều dựa theo sự sắp xếp của Đan Bưu. Từ cầu thang bằng sát, bọn họ bắt đầu bước từng bước một xuống dọc theo cầu thang đi thẳng vào nơi sâu nhất của quặng mỏ.
Ngay sau đó, Lâm Bình nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của Nam Cung Thịnh khi bắt tất cả bọn họ phải đi dọc theo cầu thang sắt, bước từng bước xuống nơi sâu nhất.
Bởi vì khi bước từng bước xuống dọc theo cầu thang, nhóm người Lâm Bình thấy được vô số tình cảnh thê thảm của nô lệ ở quặng mỏ để tất cả bọn họ đều phải giật thót lên khi nhìn thấy.
Trong lúc nhóm người Lâm Bình đi thẳng xuống.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
…
Cuối cùng khi bọn họ đi xuống dọc theo cầu thang sắt được mười bảy tiếng thì nhóm người Lâm Bình mới đặt chân xuống mặt đất của quặng mỏ.
Nếu có thể bay vọt lên vào lúc điên phong thì Lâm Bình chỉ cần nghỉ lại thở mấy hơi là có thể bay từ lối vào xuống đến tận đây.
Nhưng do đi từng bước xuống dưới cộng với việc đi mười bảy tiếng như thể bọn họ đang đi sâu vào một cái động không đáy, đi cỡ nào cũng chẳng thấy được điểm cuối.
Nhưng mà càng đi xuống nhiệt độ càng lên cao.
Đã vậy còn thêm việc có vô số những thứ có hại tràn ngập trong không khí đang chậm rãi ăn mòn cơ thể bọn họ khiến cho tất cả mọi người không thể khởi động chân nguyên hay bản nguyên để chống đỡ.
Tình cảnh thế này đủ để tất cả bọn họ bắt đầu sinh ra những suy nghĩ tuyệt vọng và hoảng sợ.
Việc khiến cho những nô lệ mới tới sinh ra cảm giác kính sợ thật sự một phần cũng tiện để sau này chỉ cần cho bọn họ chút ngon ngọt là đã có thể khiến những nô lệ này mừng rỡ và nhìn thấy hi vọng.
Nếu không phải do Lâm Bình đã xác định trong lòng từ trước là anh chỉ cần chậm rãi khôi phục lại sức mạnh của mình. Không cần nói đến chuyện những vết thương lành hẳn, chỉ cần khôi phục được phân nửa thôi thì một khi anh đã muốn đi, cho dù đó là Nam Cung Thịnh cũng chưa chắc có thể cản được anh.
Mặc dù trong lòng kiên quyết như Lâm Bình nhưng cũng có thể chịu ảnh hưởng ít nhiều từ môi trường xung quanh.
Cũng trong lúc đó, sau khi đến mặt đất, Lâm Bình đã đánh giá Nam Cung Thịnh cao hơn một chút.
Bởi vì suốt quãng đường đi xuống, tốc độ của Nam Cung Thịnh gần giống bọn họ, đều đi xuống từng bước một.
Lâm Bình phát hiện ra ý đồ trong hành động lần này của gã là rèn luyện bản nguyên của mình cộng với việc tăng khả năng kiểm soát bản nguyên.
…
…
Sau khi đặt chân xuống dưới đất, Lâm Bình lại phát hiện nếu nhìn từ dưới này lên thì toàn bộ mỏ giống một cái hố trời khổng lồ.
Nhưng khi đến lòng đất mới phát hiện ra không gian bên trong lớn hơn trên mặt đất cả ngàn lần.
Cho dù với thị lực bây giờ của Lâm Bình cũng không thể nhìn thấy tận cùng,
Anh chỉ có thể nhìn thấy vô số nô lệ dưới hầm mỏ cùng với nhiều mỏ ngắn khác nhau dưới lòng đất và vô số những quặng mỏ khác.
Đương nhiên.
“Hóa cảnh ở lại, những người khác đi theo tôi.”
Sau khi đến mặt đất, Nam Cung Thịnh mới mở miệng nói.
Tất cả những người hóa cảnh đứng tại chỗ. Một lát sau, có người đến đón bọn họ rồi tiến hành bố trí công việc.
Mà Lâm Bình với tất cả Thần Cảnh và Chân Thần lại đi theo Nam Cung Thịnh một lần nữa.
Cuối cùng, khi xuyên qua một cái quặng, nhóm người Lâm Bình bắt đầu đi xuống thêm lần nữa.
Đến tận đây, Lâm Bình mới phát hiện, lòng đất và mặt đất trước đó bọn họ đặt chân chẳng qua chỉ là một tầng mặt đất mà thôi.
Sau khi đến tầng tiếp theo, phần lớn các Thần Cảnh bị giữ lại.
Đến tầng thứ ba, các Thần Cảnh có sức mạnh mạnh mẽ cũng bị giữ lại toàn bộ.
Nhưng bước chân của nhóm người Lâm Bình vẫn bước đều. Lúc bấy giờ, trong nhóm người còn anh và sáu người Chân Thần, trong đó có ba người đã bị giữ lại ở tầng thứ tư.
Cuối cùng, chỉ còn lại Lâm Bình, tên ăn mày Chân Thần bên trong cái lồng sắt cộng với một người là hậu kỳ Chân Thần Cảnh bị nhốt một mình bên trong lồng sắt mà Lâm Bình đặc biệt chú ý tới. Ba người bọn họ bị Nam Cung Thịnh dẫn tới tầng thứ năm.
Đây là cũng tầng cuối cùng sâu bên trong mỏ cổ Thái Khư.
Diện tích bên trong cũng không quá lớn, tổng cộng chỉ tầm bốn năm cái sân bóng lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Trước khi nhóm người Lâm Bình đến, ở đây tổng cộng cũng chỉ có bảy nô lệ đang sử dụng công cụ trên tay.
Khi thấy nhóm người Lâm Bình, bọn họ cũng chỉ quay đầu lại nhìn lướt qua rồi quay lại tiếp tục công việc của mình.
Không phải là không tò mò mà là không muốn phí thời gian vì nhóm người Lâm Bình.
Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh thì càng có thể nghỉ ngơi sớm hơn một chút,
Dĩ nhiên thứ bọn họ sợ hơn cả thảy chính là khi một ngày hai bốn giờ đi qua mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ không có thời gian nghỉ ngơi mà còn bị nhận hình phạt thật nặng.
Tương tự, đống công việc chồng chất không thể hoàn thành trong một ngày.
Thứ đợi bọn họ chính là vực sâu không đáy.
“Tất cả đều là hậu kỳ Chân Thần!”
Sau khi đặt chân xuống tầng thứ năm rồi nhìn thấy bảy người đang dùng xẻng, Lâm Bình lại kinh ngạc khi phát hiện cả bảy người này đều là hậu kỳ Chân Thần Cảnh.
Trong lời của người khác, bất cứ ai trong số bảy người này cũng là cường giả nổi tiếng một phương.
Giống như mấy chủ đảo đại tiên của đảo Bồng Lai, bây giờ cùng lắm chỉ đạt tới cảnh giới hậu kỳ Chân Thần Cảnh mà thôi.
Mà những nơi như Loạn Ma Hải Vực, số lượng những cường giả hậu kỳ Chân Thần Cảnh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thế mà bây giờ, đường đường là cường giả đạt tới hậu kỳ của Chân Thần Cảnh mà lại đeo gông xiềng trên tay chân, biển thành nô lệ của quặng mỏ tại nơi này.
“Hơn nữa, nhiệt độ ở đây có chút kinh khủng cộng với những thứ có hại trong không khí cũng nhiều nhất, nên nếu không phải là Chân Thần thì không thể chịu được. Cho dù là sơ kỳ của Chân Thần Cảnh đặt chân tới đây cũng chưa chắc có thể kiên trì được lâu, mười ngày, nửa tháng hay một tháng? E rằng không thể nói trước được.”
Lâm Bình kinh ngạc.
Cho dù là anh thì bây giờ cũng chỉ có thể sử dụng bản nguyên để tạo thành một lớp cương khí bản nguyên bên ngoài để bảo vệ bản thân.
Nhưng dù như vậy, Lâm Bình vẫn phải liên tục sử dụng bản nguyên để bổ trợ cho hộ thể cương khí. Nếu không dùng hộ thể cương khí bản nguyên trong một thời gian ngắn sẽ nhanh chóng bị những vật có hại ở đây ăn mòn.
Lâm Bình đã gặp phải tình huống thế này ở cấm địa Suối Vàng. Còn nhớ năm đó, anh gặp phải người đàn ông có thể ăn mòn ở nơi đó.
“Nếu phải chịu đựng và sống sót trong một thời gian dài ở đây đối với Chân Thần đã là chuyện khó. Đã vậy còn phải liên tục tiêu hao bản nguyên để làm việc thì chỉ có khó chồng thêm khó.”
“Theo những gì Nam Cung Thịnh nói, mỗi ngày có có hai tiếng để hồi sức thì thời gian ngắn còn được. Lâu dần năng lượng vào cơ thể không đủ dẫn đến chuyện bản nguyên cũng sẽ bị tiêu hao đến gần như không còn nữa.”
Lâm Bình thầm nghĩ trong lòng.
“Nhưng nếu xem nơi này là nơi để mài giũa luyện tập cho bản thân mình thì chỉ cần kiên trì là có thể bội thu.”
Trong mắt Lâm Bình lại phát sáng.
Lâm Bình không rõ những người khác có như vậy hay không, nhưng với anh thì nhất định phải như vậy.
“Mặc dù hoàn cảnh ở đây gian nan nhất nhưng cũng đồng nghĩa với việc tỉ lệ đào được khoảng sảng hảo càng lớn. Chỉ cần đào được khoáng sản thượng hạng thì sẽ được nghỉ ngơi trong vòng ba ngày, cũng có nghĩa là các người được ghi công một lần. Chỉ cần có đủ công lao, các người sẽ có cơ hội rời khỏi đây, được trả lại tự do.”
“Đoạn Càn, Diệp Hiên, Lâm Bình, đây là ngày đầu tiên ba người đến đây nên tôi cho các người một khoảng thời gian để làm quen. Vì thế nhiệm vụ hôm nay của ba người chính là đào từ rìa mỏ ra ngoài để mở rộng diện tích cho khu vực này. Đoạn Càn chỉ cần đào hai mét chiều ngang, hai mét chiều cao và sâu xuống hai mét là có thể nghỉ ngơi!”
“Còn Diệp Hiên với Lâm Bình, hai người chỉ cần đào hai mét ngang, hai mét cao và sâu xuống một mét là có thể nghỉ ngơi!”
“Những dụng cụ này đều được chế tạo đặc biệt, thuận lợi và có hiệu quả tốt trong việc đào khoáng sản ở đây. Các người có thể tự chọn một trong số chúng!”
Nam Cung Thịnh vừa nói vừa chỉ về một phía, nơi đó chồng chất những công cụ khác nhau.
Về sự sắp xếp của Nam Cung Thịnh là vì tu vi của Đoạn Càn đã đạt đến hậu kỳ Chân Thần trong khi Diệp Hiên với Lâm Bình chỉ mới tới trung kỳ Chân Thần Cảnh mà thôi.
Dựa theo quy định thì Diệp Hiên với Lâm Bình không cần phải tới tầng năm mà chỉ cần dừng lại ở tầng thứ tư là được rồi.
Nhưng bởi vì Nam Cung Tiên Nhi đã “đặc biệt quan tâm”, nên Nam Cung Thịnh cũng dẫn Diệp Hiên và Lâm Bình đến tầng thứ năm.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Nam Cung Thịnh nhìn lướt qua Diệp Hiên và Lâm Bình. Nhưng riêng Diệp Hiên, Nam Cung Thịnh lại nhìn anh ta thêm một lần.
Chuyện sắp xếp Diệp Hiên đến tầng năm vừa là nguy hiểm đối với anh ta mà cũng vừa là cơ hội.
Sau khi bố trí đâu ra đó, Nam Cung Thịnh vẫy tay, một cây chùy bằng sắt rơi xuống tay gã.
Sau đó Nam Cung Thịnh đi thẳng tới khu vực bên rìa. Gã bắt đầu sử dụng chùy sắt để đào khoáng sản.
Nếu nói như Nam Cung Thịnh, hành động lần này của gã không phải vì đào mỏ mà phần lớn vẫn là tự rèn luyện bản thân.
Gã muốn mạnh hơn, gã muốn tiến xa hơn.
Sau khi phân công xong, Nam Cung Thịnh rời đi. Như thể gã không coi chừng bọn họ làm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!