Chứng kiến cảnh tượng này.
Sắc mặt Lâm Bình vẫn không đổi nhưng trong lòng anh lúc này lại tràn ngập cảm giác lạnh toát cả sống lưng.
Lâm Bình không phải kiểu người thánh mẫu từ bi.
Vậy nên Lâm Bình sẽ không vì mấy lời cầu xin cho những người không liên quan mà phá hỏng kế hoạch của mình.
Thậm chí còn đẩy bản thân mình lâm vào tình huống nguy hiểm.
Nhưng dù gì đi nữa thì Lâm Bình vẫn là một con người bằng xương bằng thịt, hiểu tình có nghĩa của “con người” nên trong lòng anh vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu nói tên sĩ quan thống lĩnh của Chân Thân Cảnh đã giết hết tất cả những người phụ nữ hóa cảnh này thì có khi Lâm Bình sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng đằng này lại để mười người phụ nữ hóa cảnh kia làm nô lệ trong doanh trại, đây chính là điều mà Lâm Bình không thể đồng tình được.
Lâm Thanh Sơn – Chiến Tướng của Việt Nam, mỗi khi đối phó với kẻ thù chưa từng mềm lòng nương tay.
Cho dù đối phương có là người phụ nữ đẹp nhất thế giới đi chăng nữa thì cũng chỉ cần là địch, Lâm Bình sẽ không chút do dự cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc mà thẳng tay giết chết đối phương.
Nhưng anh cực kì ghét những hành vi như thế này.
‘Nếu có cơ hội thì sẽ quay lại giúp đỡ!’
Lâm Bình thầm nghĩ.
Sau đó.
Sau khi mười người phụ nữ kia bị dẫn ra đầu tiên, Lâm Bình chờ đến khi một đội ngũ hơn năm trăm nô lệ được dẫn ra sau rồi tất cả đều được dẫn vào bên trong quặng mỏ.
Trước khi vào mỏ, nhóm người Lâm Bình đi xuyên qua một thành phố lớn.
Hiển nhiên thành phố này cũng được xây dựng bởi những người bảo vệ ở đây, và cũng chính nơi này là nơi để bọn họ nghỉ ngơi hằng ngày.
Mười người phụ nữ kia cũng được đưa vào thành phố này – chính là doanh trại của những nữ nô lệ.
Nhóm Lâm Bình thì không dừng lại, bọn họ bị áp tải về hướng quặng mỏ.
Trong suốt quá trình đến đó, rốt cuộc Lâm Bình cũng biết được gã sĩ quan thống lĩnh Chân Thân Cảnh – người đã bị phán quyết tử hình trong lòng anh tên là gì.
Lâm Bình nghe một số bảo vệ gọi gã là “Thống lĩnh Đan Bưu”.
Sau khi biết được tên người nọ, Lâm Bình vẫn bình tĩnh ung dung. Chẳng qua là thời gian cuối cùng của gã đang được đếm ngược nhanh hơn mà thôi.
“Đây là đỉnh Chân Thần?”
Sau khi đi xuyên qua thành phố kia đến được quặng mỏ, bỗng nhiên trong lòng Lâm Bình dấy lên một dự cảm. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Đông của quặng mỏ.
Lần này.
Lâm Bình phát hiện một bóng người quen thuộc.
Không phải ai khác.
Chính là người có vẻ ngoài y chang Niya, thậm chí Lâm Bình còn tưởng bọn họ là chị em sinh đôi.
Lúc này cô ấy đứng bên mép mỏ, mắt nhìn vào trong quặng mỏ, nơi đó là một cửa động lớn gần như không nhìn thấy đáy.
Bên trong khói mù dày đặc.
Nơi ấy cũng có vô số nô lệ và bảo vệ, người ra kẻ vào tấp nập.
Bên cạnh cô gái giống Niya còn thêm mấy người sống sót, nhưng số người đồng hành cùng cô nàng chỉ có hai.
Một trong số đó chính là người đàn ông trung niên đã cản thống lĩnh Đan Bưu móc mắt Lâm Bình ngày trước.
Người còn lại là một lão già khoác áo choàng xám.
Mặc dù khí thế của lão già kia không bộc lộ ra ngoài nhưng Lâm Bình lại dấy lên một cảm giác, e rằng ông ta là một vị cường giả chân thần đỉnh phong.
Cũng không hẳn.
Từ khi bước vào Chân Thần Cảnh, Lâm Bình liên tục gặp phải Cổ Càn Khôn, Thiên Ma, còn thêm cả Giáo Hoàng, cả ba người đều là cường giả chân thần đỉnh phong.
Những chuyện này khiến cho Lâm Bình chẳng còn lạ lẫm gì với cường giả đỉnh Chân Thần.
‘Rốt cuộc đây là thế lực gì mà lớn như thế?’
Lâm Bình thầm giật mình lần nữa.
Nếu một thế lực có cường giả đỉnh Chân Thần thì Lâm Bình lại không ngạc nhiên mấy.
Dù sao thì các loại như Đại Tiên Đảo, cung Thần Ma và Giáo Đình đều có được cường giả đỉnh Chân Thần.
Nhưng cho dù là Cổ Càn Khôn của Đại Tiên Đảo, Thiên Ma của cung Thần Ma hay hay Giáo Hoàng của Giáo Đình thì ba người bọn họ đều có thế lực của riêng mình.
Nhưng về phần lão già khoác áo choàng xám của Đỉnh Chân Thần, sau khi xem cách lão ở cùng với hai anh em kia, Lâm Bình lại có cảm giác bọn họ giống nhau.
Mà cũng không giống trưởng lão.
Cũng không giống người cầm lái chỉ huy một thế lực nào.
Nếu lão già này cũng là thành viên trong số đó thì thế lực của bọn họ phải lớn đến cỡ nào?
Chẳng lẽ Thần Vương vẫn còn tồn tại sao?
“Nếu cậu vẫn còn nhìn nữa thì e rằng cậu không giữ được hai con mắt mình nữa đâu.”
Trong khi Lâm Bình vẫn còn đang cảm thấy kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói.
Lâm Bình hơi sững sờ.
Liếc sang bên cạnh chính là người bị giam chung lồng sắt với anh. Lâm Bình không thấy rõ diện mạo hay tuổi tác của người nọ, anh ta bẩn như gã ăn mày Chân Thần.
Bởi vì giọng nói khi nãy là của anh ta.
“Con nhỏ đó là Nam Cung Tiên Nhi, chính là hòn ngọc quý của gia tộc Nam Cung, cũng là người có tài năng thiên phú lẫn thực lực mạnh nhất thế hệ trẻ trong gia tộc bọn họ. Cô ta là một đóa hồng có gai, là mỹ nhân lạnh lùng. Cho dù là tài năng hay sắc đẹp thì cô ta vẫn thuộc hàng có một không hai ở biên giới Thương Lan. Biết bao nhiêu người tài năng muốn quỳ dưới gấu váy cô ta mà còn không được. Nghe nói ngay cả con trai của Thần Vương ngỏ lời muốn kết hôn với cô ta mà còn bị từ chối. Nếu cậu dám có ý đồ gì với Nam Cung Tiên Nhi, chưa nói đến cô ta, chỉ cần những người theo đuổi cô ta mở miệng thôi thì nước bọt của họ cũng đủ dìm cậu chết đuối.”
“Đương nhiên, có khi cậu còn chưa có cơ hội bị dìm chết bởi nước bọt, chỉ cần cậu cứ nhìn cô ta chằm chằm thì sẽ bị móc hai mắt, chặt đứt tay chân rồi ném vào trong hầm mỏ. Cảm giác sống không bằng chết!”
Người bên cạnh lại hừ nhẹ một tiếng.
Anh đương nhiên hiểu rõ thân phận của Nam Cung Tiên Nhi.
“Sao anh biết tôi đang nhìn cô ta?”
Lâm Bình cười một tiếng rồi trả lời người nọ.
Trước đó anh đã từng để ý tới người này, muốn thử giao tiếp với anh ta nhưng người nọ lại ngó lơ anh.
Lâm Bình không ngờ khi anh từ bỏ ý định đó, từ bỏ ý định kiếm được chút tin tức gì từ miệng người nọ thì anh ta lại chủ động đến gần nói chuyện với anh.
“Nếu cậu không nhìn cô ta thì chẳng lẽ cậu đang nhìn hai người đàn ông kia à?”
“Gã này vừa nhìn vào thì thấy nghiêm chỉnh đàng hoàng, nhưng thật ra lại là một tên háo sắc. Đã vậy còn muốn giả bộ làm người quân tử, đúng là buồn nôn.”
Người nọ nói một cách mỉa mai.