Hóa cảnh là khu vực có nhân số đông nhất và cũng yên phận nhất, hoặc có thể nói là bọn người hóa cảnh tông sư đó dường như đều đã chấp nhận số phận.
Biết bản thân không đủ thực lực, cho dù muốn chạy trốn nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là mất mạng, nếu đã như thế, chi bằng ngoan ngoãn nghe lời, biết đâu được còn có cơ hội sống sót.
Thế nhưng, có vài người ở khu vực thần cảnh vừa được rời khỏi lồng sắt đã khởi động chân nguyên hòng trốn thoát.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, những vị thần cảnh hòng bỏ trốn đều bị giết chết tức khắc.
Còn khu vực chân thần của Lâm Bình, có một kẻ mạnh chân thần sơ cấp vừa được thoát ra khỏi lồng sắt cũng lập tức bùng nổ.
Như thể muốn xé toạc cả không gian để bỏ chạy.
“Ta đây cho dù có chết cũng không chấp nhận làm nô lệ cho các người!”
Nhưng ngay khoảnh khắc vị chân thần sơ cấp ấy bùng nổ, xiềng xích trên người anh ta liền phát ra một tia sáng, làm năng lượng khởi nguyên vừa bùng phát liền lập tức chịu ảnh hưởng.
Sau đó, vị đội trưởng chân thần cao cấp đã đánh Lâm Bình trước đó liền trực tiếp ra tay.
Vung roi sắt lên và đánh thẳng vào đầu anh ta.
Khiến người đàn ông trung niên chân thần sơ cấp vốn trên người đã có vô số lỗ máu, vết thương nghiêm trọng khiến năng lực anh ta sớm đã không còn được như trạng thái đỉnh cao, nay dưới đòn roi kia, đầu anh ta trực tiếp vỡ toác.
Biến thành một vũng máu.
Cuối cùng trở thành một cái xác không đầu, cứ thế ngã vật xuống mặt đất.
“Đây chính là kết cục cho sự phản kháng!”
Lúc này, vị đội trưởng chân thần cao cấp hừ lạnh một tiếng, trên mặt toát lên sự lạnh lẽo.
Tức khắc.
Toàn thể mọi người.
Tất cả những người khác, nô lệ, chỉ trừ khu vực chân thần của Lâm Bình đều im thin thít.
Cho dù là khu vực chân thần của Lâm Bình, nay chỉ còn lại sáu người, mà có một nửa những người trong số đó đều cảm thấy tê dại cả da đầu, một luồng khí lạnh lẽo phủ khắp người, trong lòng lo sợ tột độ.
Chỉ có Lâm Bình, một vị chân thần không thấy rõ nét mặt ở cùng một lồng sắt với Lâm Bình, và một người lớn tuổi được giam giữ trong một chiếc lồng sắt tách biệt.
Ba người bọn họ xem ra vẫn còn khá điềm tĩnh.
Khi thấy tất cả đội ngũ nô lệ đều rời khỏi lồng sắt và xếp hàng xong, cũng chẳng có người dám manh động, vị đội trưởng chân thần cao cấp kia mới lộ ra nét mặt ưng ý.
“Mày, mày, mày và cả mày nữa…”
Sau đó, vị đội trưởng chân thần cao cấp bị Lâm Bình phán án tử trong lòng nhìn một lượt tất cả mọi người, cánh tay đang cầm roi sắt không ngừng chỉ ra một số người trong nhóm nô lệ.
Lâm Bình phát hiện ra trong số tất cả những người anh ta chỉ ra tất cả đều là nữ.
Tuy rằng, không ít người khắp mình dơ bẩn, thậm chí còn dính nhiều vết máu, nhưng thấp thoáng vẫn có thể nhìn ra đằng sau những vết bẩn kia là khuôn mặt và bóng dáng xinh đẹp.
Dĩ nhiên, những nữ võ giả bị vị đội trưởng chân thần cao cấp kia chỉ ra đều thuộc giới hóa cảnh.
Dù những cô gái nằm trong nhóm thần cảnh vẫn được ăn mặc sạch sẽ nhưng anh ta lại không nhìn lấy một lần.
Lâm Bình hơi cau mày.
Trong lòng thoáng nổi lên một suy đoán.
“Mười người tôi vừa chỉ, bước ra đây, các người có thể không vào động mỏ làm việc, chỉ cần có biểu hiện tốt trong doanh trại vẫn có thể được thưởng.”
Vị đội trưởng chân thần cao cấp lại tiếp tục mở lời.
Tuy nhiên, mười nữ võ giả bị anh ta chỉ định, chẳng những không vui mừng vì không cần làm việc trong động mỏ mà còn trở nên tuyệt vọng và kinh sợ.
Bọn họ đều đã được nghe qua.
Làm việc ở mỏ khoáng, không chỉ có số lượng lớn thợ mỏ còn có nữ nô lệ chuyên phục vụ cho lính canh gác và thợ mỏ.
Vẫn còn khá may mắn nếu như bị điều phối đi doanh trại lính gác, bởi vì so với số lượng nô lệ đông đảo đó, số lượng lính gác vẫn được xem là ít.
Vả lại, cuộc sống của lính gác cũng khá sung túc, thật sự muốn đi tìm sự vui vẻ, đa phần đều khá dịu dàng và tình cảm.
Nhưng nếu bị xem như phần thưởng mà điều phối đi doanh trại những nô lệ lập được công thì coi như sống không bằng chết.
Thử nghĩ xem, một người cứ để đầu ở thắt lưng, sống nay không biết mai, mỗi ngày đều chỉ biết làm việc quần quật, chịu sự kiềm chế trong thời gian dài, không dễ gì mới lập được công và có thưởng, có thể thả lỏng đôi chút.
Vậy người nô lệ có được thưởng kia khi phát tiết sẽ điên cuồng đến mức nào?
Đó là lý do cho dù có tuyển nữ nô lệ cũng chỉ lựa chọn các cô gái trong giới hóa cảnh.
Bọn họ đạt cảnh giới hóa cảnh nên có thể chịu đựng sự hủy hoại.
“Không muốn...”
“Tôi không muốn...”
“Tôi thà chết còn hơn!”
Trong số mười cô gái hóa cảnh bị chỉ định, có hơn ba người trên mặt hiện rõ sự hoảng sợ, trực tiếp chạy ra ngoài.
Vốn dĩ họ cứ tưởng sẽ bị bắt đi làm thợ mỏ.
Nếu như thế, bọn họ còn có thể cố chống đỡ, không chừng còn có cơ hội sống sót.
Nhưng giờ đây lại bắt họ làm nữ nô lệ, rõ ràng là những võ giả giới hóa cảnh lại không bằng một cô gái lầu xanh, làm sao họ có thể chấp nhận được sự sỉ nhục.