Chương 4: Liễu Tử Thần bị đánh
Ở cửa chính của tập đoàn Huy Hành đang diễn ra một màn đánh nhau kịch liệt.
Liễu Tử Thần bị một nhóm bảo vệ bao vây xung quanh, hắn không kịp trở tay phản đòn lại, với kiểu một đánh mười này, cuối cùng hắn đã bị đánh đến nỗi nằm bệt xuống đất, kêu gào thảm thiết.
“Mẹ kiếp! Mấy người làm gì vậy hả, chúng tôi tới đây để ký hợp đồng, tập đoàn Huy Hành các người lại đối xử với chúng tôi như vậy hả?”
Liễu Tử Thần bị một nhóm bảo vệ đè xuống sàn nhà và không ngừng đánh hắn.
Hắn luôn miệng xin tha thứ, thấy cầu xin không được hắn quay sang mắng chửi.
Liễu Nhược Hà ở bên cạnh bị dọa ngu người, vừa nãy cô đã muốn xông lên ngăn cản những người này, nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô sao có thể ngăn được bọn họ? Đội trưởng đội bảo vệ dọa đến nỗi cô phải lùi về sau, đương nhiên, nhóm bảo vệ này sẽ không ra tay với cô.
“Ai cho anh sự tự tin để ăn nói như vậy? Lại còn hợp tác nữa à, hai năm nay nếu không phải ông chủ tập đoàn Huy Hành chúng tôi giúp đỡ nhà họ Liễu thì các người chả là cái thá gì? Các người chỉ là một trong những đối tượng mà chúng tôi bố thí thôi, bây giờ không bố thì nữa rồi, anh nói xem các người là cái gì nào?”
“Anh biết ăn xin không? Ha ha ha!”
Đội trưởng đội bảo vệ đã nhận được mệnh lệnh riêng của Đoàn Thiên Hành, đó là không chừa cho nhà họ Liễu chút thể diện nào!
Nhạc Huy là đại ca của Đoàn Thiên Hành, đại ca bị người nhà họ Liễu bắt nạt hai năm, người em của anh sao có thể không giúp đại ca báo thù được.
“Các anh đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ mất mạng đấy, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, tôi là Liễu Nhược Hà, tôi có quan hệ rất tốt với chủ tịch Đoàn đấy!”
Liễu Nhược Hà ở bên cạnh lo lắng đến phát khóc, cô hét lên với những người bảo vệ đó.
“Câm miệng!”, đội trưởng đội bảo vệ chỉ tay quát lên một tiếng, dọa Liễu Nhược Hà liên tục lùi về sau mấy bước: “Đừng có lấy mối quan hệ của cô với chủ tịch Đoàn ra, Liễu Nhược Hà cô thì làm sao hả, bây giờ tôi vẫn không cho cô đi vào đấy, cô có thể làm gì nào?”
“Tôi cảnh cáo cô trước một tiếng, từ nay về sau, tập đoàn Huy Hành sẽ không hợp tác gì vớt tất cả xí nghiệp nhà họ Liễu”.
“Quay về nói với lão già nhà các cô, nhà họ Liễu mấy người chờ chết đi!”
Câu nói cuối cùng này như sét đánh giữa trời quang, hoàn toàn khiến Liễu Nhược Hà sợ chết khiếp.
“Hủy…. hủy hết mọi hợp tác…”
Mấy chữ này có nghĩa là gì? Là từ giờ trở đi họ không còn chỗ dựa nữa, không có sự giúp sức của tập đoàn Huy Hành, nhà họ Liễu chẳng là gì cả, phần lớn tài nguyên nhà họ Liễu đều không thể dùng được nữa, chỉ có thể tự mình tìm đường lui mà thôi.
Nhưng hai năm này, bởi vì nhà họ Liễu có sự giúp đỡ của tập đoàn Huy Hành, vậy nên họ đều muốn vơ vét tài nguyên của Huy Hành. Ai mà chẳng muốn mượn tài nguyên của Huy Hành để kiếm tiền về túi mình, giúp nhà họ Liễu trở nên lớn mạnh hơn.
Điều này cũng giống như con ếch nằm trong ấm nước đang đun, khi ếch thích ứng với nước ấm rồi, nước nóng sẽ dần trở nên lạnh hơn, con ếch đó lại không thích ứng được với nước lạnh nữa, chỉ đành chờ chết.
Đám bảo vệ đó cũng không dám đánh chết người ở giữa đường, sau khi đánh Liễu Tử Thần nốt mấy cái thì họ dừng lại, rồi đi vào công ty.
Đội trưởng đội bảo vệ ném mấy nghìn tệ cho Liễu Tử Thần và cười nhạt nói:
“Phí thuốc thang này đủ rồi chứ”.
“Còn không mau biến đi, sau này đừng tới đây nữa, nếu không tôi thấy anh một lần sẽ đánh anh một lần”.
Lúc này, Liễu Tử Thần đã bị đánh máu me đầy mình, y như con chim sợ cành cong, cả người run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa.
Hai năm nay, nhà họ Liễu mượn thế của tập đoàn Huy Hành, đã phát triển rầm rộ ở Sở Châu. Hắn ở nhà họ Liễu cũng vênh váo tự đắc, mấy em trai em gái như Liễu Nhược Hà có ai không tâng bốc hắn? Cho dù là các cô các bác, người lớn trong nhà cũng đều nịnh bợ hắn, biến hắn thành cậu chủ lớn của gia đình”.
Hôm nay bị một nhóm bảo vệ đánh, lại bị xúc phạm, đây là sự sỉ nhục lớn nhất với hắn.
“Anh Thần, anh sao rồi, không có chuyện gì chứ, em gọi xe cứu thương cho anh!”
Liễu Nhược Hà bị dọa đến mức run rẩy, cô vội vàng chạy tới đỡ Liễu Tử Thần đứng dậy.
Bây giờ khắp người Liễu Tử Thần đều là máu, quả thật trông rất đáng sợ.
“Nhược Hà, mẹ kiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải cô là bạn tốt của Đoàn Thiên Hành sao?”, khuôn mặt Liễu Tử Thần tỏ vẻ ấm ức, hắn nắm chặt tay Liễu Nhược Hà, gào khóc nói: “Đám người chết tiệt này chưa nói năng gì đã đánh tôi, mẹ kiếp tôi là ai cơ chứ, sớm biết như vậy tôi đã không đến rồi”.
Liễu Nhược Hà cũng không ngừng khóc lóc, cô hoàn toàn không chịu nổi sự thật này:
“Em không biết, em không biết gì hết”.
“Đoàn Thiên Hành muốn hủy bỏ hết mọi hợp tác với nhà họ Liễu chúng ta, anh Thần, phải làm sao đây, phải làm sao đây!”
Lúc này cả người Liễu Tử Thần đều là vết thương, hắn đau đến nỗi lạnh cả sống lưng, liên tục mắng chửi:
“Mẹ kiếp sao tôi biết được, đưa tôi đến bệnh viện trước đã, gọi ông nội và người nhà đến hết đi”.
“Nhà họ Liễu chúng ta… lần này coi như xong đời thật rồi!”
…
Trong bệnh viện, Liễu Tử Thần vừa được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.
Lúc này, người nhà họ Liễu đứng chật kín cả phòng bệnh, làm kinh động đến Liễu Hồng Thanh.
“Bốp!”
Một âm thanh chói tai vang lên trong phòng bệnh, mẹ Liễu Tử Thần mắt đỏ hoe tát Liễu Nhược Hà một cái, cay độc mắng chửi cô:
“Con ranh chết tiệt, mày càng ngày càng vô tích sự! Lại còn dám thông đồng với người ngoài đánh anh họ, có phải là mày sợ Tử Thần sẽ cướp vị trí của mày, sợ Tử Thần sẽ thay thế mày, sau này người xưng anh xưng em với Đoàn Thiên Hành là nó chứ không phải mày!”
“Tao sớm đã nhìn ra cả rồi, sao Đoàn Thiên Hành sao có thể nhìn trúng mày được chứ, sao lại chỉ gặp mỗi mình mày mà không gặp những người nhà họ Liễu khác. Có phải mày đã có gì đó với anh ta nên anh ta mới giúp mày như vậy, khó trách tên Nhạc Huy kia ở rể nhà họ Liễu chúng ta lâu như vậy mà sao vẫn chưa ngủ chung giường với mày. Hóa ra là con đĩ mày có tình nhân bên ngoài”.
“Đánh con trai tao thành bộ dạng này, nếu như nó có mệnh hệ gì, tao sẽ không tha cho mày!”
Liễu Tử Thần là người được cưng chiều nhất ở nhà họ Liễu, thấy con trai mình bị đánh đến nỗi này, Chung Hồng hoàn toàn suy sụp, bà ta đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Liễu Nhược Hà.
Liễu Nhược Hà là một cô gái, sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, nhưng ở nhà họ Liễu, cả nhà cô chẳng có địa vị gì, càng không nói đến việc Chung Hồng còn là vợ của bác cả Liễu Thừa Phong, mẹ ruột của Liễu Tử Thần luôn tác oai tác quái, chua ngoa đanh đá.
Cô chỉ có thể chịu ấm ức rơi lệ, không cách nào biện bạch cho mình.
“Chị dâu cả, sự việc vẫn chưa làm rõ đã đánh con gái tôi, chị cũng quá đáng lắm rồi đấy!”
Mẹ của Liễu Nhược Hà – Vu Tiểu Tuệ thấy con gái mình bị ức hiếp cũng tức đến tím tái mặt mày, bà ta không nhẫn nhịn được liền mắng Chung Hồng.
“Liễu Phong, con gái ông bị người ta bắt nạt kìa, ông còn ngây ra đó làm gì, có phải ông là đồ phế vật vô dụng không hả?”
Vu Tiểu Tuệ thấy chồng mình cứ cúi đầu im lặng, đột nhiên bà ta tức không chịu nổi.
Liễu Phong đâu dám đối đầu với chị dâu mình, ông ta vội vàng kéo Vu Tiểu Tuệ, thấp giọng khuyên bảo:
“Được rồi, bà chưa thấy Tử Thần bị đánh thành bộ dạng gì hay sao? Chị dâu cũng là lo lắng thôi, bà có thể đừng làm loạn thêm nữa được không?”
Vu Tiểu Tuệ thấy tình hình vậy, bà ta nắm lấy áo Liễu Phong, vừa đánh vừa khóc nói:
“Tên phế vật nhà ông, sao ông lại vô tích sự y như thằng Nhạc Huy vậy!”
“Con gái ông bị người ta bắt nạt ông còn không dám giúp đỡ, ông còn xứng làm bố nữa không!”
Lúc này, Liễu Hồng Thanh đã hết sức phiền chán, ông ta gõ cây gậy xuống sàn một cái rồi lớn tiếng quát mắng:
“Được rồi! Trong bệnh viện mà làm ồn như vậy thì ra thể thống gì nữa, cãi nhau nữa thì các người về nhà mà cãi!”
Ông ta vừa cất lời, không ai dám nói thêm nữa.
“Tử Thần, cháu nói cho ông biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở tập đoàn Huy Hành?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!