Sau một lúc suy nghĩ, não bộ hoạt động hết công
suất, cuối cùng Hoàng Ưng Long đưa ra câu trả lời:
nhưng cũng không thể chống nổi người tài đông đúc
của nước ta. thời đại nào đất nước cũng có người
tài, dù những người tiền nhiệm đã bị tôi thay thế
nhưng trong tương lai, chắc chắn cũng sẽ có người
thay thế tôi”.
Nói xong, ông ta không khỏi khẽ thở dài một
tiếng. Câu trả lời này coi như là vô cùng hoàn mỹ, hợp
tình hợp lý, nhưng vẫn rơi vào cái bẫy ngôn ngữ của
Nhạc Huy.
Tuy câu trả lời kinh điển này của Hoàng Ưng Long
dấy lên tiếng vỗ tay của mọi người, nhưng dường như
đám ngưỡi ông cụ Lâm đều nghe ra được, Hoàng Ưng
Long vốn muốn phản bác lời của Nhạc Huy mà lúc
này lại thành đón ý nói hùa theo anh.
“Ông chủ Hoàng thật khiêm tốn”, Nhạc Huy nghe
xong, mỉm cưỡi đáp: “Nhưng chính ông chủ Hoàng
cũng vừa nói, tương lai chắc chắn sẽ có người thay
thế ông chủ Hoàng”.
“Một người đứng trên đỉnh cao, đương nhiên là
phải đánh ngã rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng
đồng thời cũng trở thành đối tượng bị nhằm vào của
tất cả mọi người. Nên tôi mới nói việc kinh doanh
không thể liều mạng như đánh nhau, kết quả cuối
cùng cả hai đều thiệt. Mọi người đều đang phòng bị
thì sao có thể đi lên? Kinh tế của của tỉnh Giang Kiên
sao có thể phát triển?”
“Vì vậy môi trường chung rất quan trọng trong
tình thế này, cần phải có một người đứng ra tập hợp
lòng người. Như nhà họ Nhạc chúng tôi, tuy đang nổi
tiếng ð nước Hoa, thậm chí nhận được sự tôn kính
của tất cả mọi người”.
“Nhưng nếu như đất nước không còn phồn vinh
hưng thịnh thì nhà họ Nhạc tôi đâu có là cái gì? Có
thể yên tâm điều hành công việc kinh doanh của gia
tộc không? Mọi người nói xem có đúng không?”
Những lời gợi mở của Nhạc Huy rất hùng hồn
khảng khái, khiến mọi người đều kích động hùa theo:
“Đúng! Quá đúng!”
“Môi trường lớn thật sự rất quan trọng!”
Mọi người lớn tiếng hưởng ứng, theo sau đó là
một tràng vỗ tay ào ào như thủy triều.
Bên trong những âm thanh kích động này, đa số
đều là doanh nghiệp nhỏ, hoặc là doanh nghiệp vừa
và nhỏ. Bởi vì bọn họ chính là những người bị tổn hại
nặng nề trong một môi trường không tốt.
Bọn họ không có xuất thân trong gia tộc lớn như
nhà họ Lâm, nhà họ Vương, cũng không có tài lực và
thế lực như Hoàng Ưng Long. Đương nhiên khó phát
triển, một khi trội lên thì sẽ bị những gia tộc lớn này
và các ông lớn chèn ép.
Còn những doanh nhân lớn như Hoàng Ưng Long,
tuy cũng võ tay đấy, nhưng vỗ cho có thôi, bọn họ
không dễ dàng bị Nhạc Huy lôi kéo như thế, thậm chí
là tẩy não. Bọn họ có đủ tư duy logic rõ ràng và có
quan điểm riêng của mình. Tuy bọn họ ấn tượng về tài
hùng biện và sức hút của Nhạc Huy, nhưng họ sẽ
không dễ dàng bị dao động trước lời nói của anh.
Cho dù là Hoàng Ưng Long.
“Tài ăn nói của cậu chủ đúng là xuất sắc, tôi tán
thành một phần quan điểm của cậu”, Hoàng Ưng
Long cười gượng nói: “Nhưng có một phần, tôi vẫn
giữ ý kiến của mình, thứ cho tôi không thể đồng ý
bừa”.
Nhạc Huy nghe vậy, mỉm cười nói:
“Không sao, tôi không muốn thay đổi tư tường
của mọi người, chỉ là muốn mọi người nhận rõ tình thế
mà thôi. Thật ra là tôi rất khâm phục sự kiên trì bền bỉ
của ông chủ Hoàng, mời ngồi”.
Tuy đã thấy số đông ủng hộ mình nhưng Nhạc
Huy cũng không thỏa mãn. Anh không muốn sự ủng
hộ của những doanh nhân vừa và nhỏ này, cái anh
muốn là sự công nhận của tất cả mọi người. Sự phát
triển của một tỉnh cũng không phải nhờ những doanh
nhân vừa và nhỏ này mang lại. Chỉ có doanh nhân lớn
như Hoàng Ưng Long mới là trụ cột vững chắc của
mạch máu kinh tế.
Nếu như Hoàng Ưng Long không gia nhập hiệp
hội kinh doanh Huy Hành thì coi như Nhạc Huy thất
bại. Đây là yêu cầu mà anh dành cho bản thân mình,
anh không thể vì sự ủng hộ của số đông mà đắc chí
ngay được.
Sau khi Hoàng Ưng Long ngồi xuống, Nhạc Huy
tiếp tục nói:
“Những gì nên nói thì tôi đã nói gần hết với mọi
người rồi, hiệp hội kinh doanh Huy Hành của tôi chính
là một môi trường tốt dành cho mọi người. Ö trong
hiệp hội, mọi người có thể chia sẻ tài nguyên, thông
tin, tìm kiếm sự phát triển và tiến bộ chung”.
“Nếu như ủng hộ Nhạc Huy tôi, mọi người có thể
đứng lên để tôi xem, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ở
Giang Châu để chúc mừng đối tác mới của hiệp hội
kinh doanh Huy Hành”.
Nhạc Huy vừa dứt lời, dưới khán đài náo động hẳn
lên, mọi người xì xào bàn tán, vô cùng phấn khích.
Đương nhiên đa số mọi người đều đang hỏi suy
nghĩ của những doanh nhân xung quanh. Đây có thể
là một thói quen của người nước Hoa, họ đều thích
nhìn người khác làm trước, một khi có người đi đầu
thì họ mới nhao nhao đứng lên. Bởi vì ai cũng không
muốn làm người đứng lên trước thu hút sự chú ý của
mọi người.
Cũng có không ít người đang xem sắc mặt của
các ông lớn, bọn họ không dám tùy ý đứng dậy. Như
Hoàng Ưng Long trong giới tài chính, ít nhất hiện giờ,
Hoàng Ưng Long chính là người đứng đầu của g
chính, chỉ cần là người trong giới tài chính thì đều
phải xem sắc mặt của Hoàng Ưng Long trước. Lỡ như
hiệp hội doanh nghiệp mà Nhạc Huy nói không thề
che chở cho họ thì sau này họ nhất định sẽ bị Hoàng
Ưng Long chèn ép và trả thù.
Mỗi một lĩnh vực hay ngành nghề đều có một ông
lớn như Hoàng Ưng Long. Cho nên lúc này, tuy dưới
khán đài rất ầm ï, nhưng vẫn chưa có ai đứng lên.
“Tôi đồng ý gia nhập!”
Đúng lúc này, một âm thanh lớn phát ra từ hàng
ghế cuối của sân khấu vang khắp khán đài. Mọi người
quay đầu nhìn, chỉ thấy Liễu Phong đứng lên khỏi chỗ
ngồi, giơ hai tay lên cao, và nói lớn:
“Tôi đồng ý gia nhập vào hiệp hội kinh doanh Huy
Hành, cậu chủ nói không sai, chỉ có môi trường tốt
đẹp mới có thể khiến mọi người cùng phát triển!”
“Vậy nên tôi đồng ý!”
Tiếng hét lớn này khiến Nhạc Huy cũng sửng sốt,
anh kinh ngạc nhìn Liễu Phong.
Kể ra thì cũng lâu rồi anh chưa gặp lại Liễu Phong,
không ngờ Liễu Phong cũng tới cuộc hội nghị lần này.
Xem ra nửa năm nay, công ty của Liễu Phong phát
triển rất tốt.
Liễu Phong vừa đứng lên, ngay sau đó xuất hiện
người thứ hai đứng lên. Tiếp theo là người thứ ba, thứ
tư, thứ năm.
Như nấm mọc sau mưa, liên tiếp có doanh nhân
đứng lên khỏi chỗ ngồi hô to đồng ý gia nhập, khung
cảnh rất hoành tráng và phấn khởi lòng người.
Nhưng số lượng người đứng lên cũng chỉ mới
được một nửa, đây không phải là kết quả mà Nhạc
Huy mong muốn.
Lúc này, Vương Côn và Vương Hạc Niên, còn cả
toàn bộ lãnh đạo cấp cao tới tham gia hội nghị của
nhà họ Vương đều đứng dậy.
“Nhà họ Vương tôi đồng ý gia nhập vào hiệp hội
kinh doanh Huy Hành! Muốn cùng mọi người chia sẻ
tài nguyên, chia sẻ thông tin!”
Ông cụ Vương tuy đã qua tuổi tám mươi, nhưng
vẫn khí phách tràn trề, giọng nói như tiếng sấm rền.
Nghe ông cụ nhà họ Vương nói vậy, những người
còn chưa đứng lên cũng thay đồi vẻ mặt, nuốt nước
bọt nói:
“Nhà họ Vương cũng đồng ý rồi!”
“Nhà họ Vương muốn chia sẻ tài nguyên với
chúng ta kìa!”
Hai câu cuối cùng của Vương Côn lập tức gây nên
náo động, ngay sau đó một nhóm doanh nghiệp lớn
đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đồng ý gia nhập hiệp hội
kinh doanh Huy Hành.
Nhóm đứng lên này đều là những doanh nhân có
thành tựu nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!