Cô đã đi gần đến viện của mình, đột nhiên Lưu Phong cô mới nhớ ra.
Cô có hẹn xuống thực đường tối nay ngaaaaaa!
Mới đầu giờ Tuất thôi, nếu nhanh chân thì may ra vẫn kịp, hơ hơ—
Lưu Phong vắt chân lên cổ mà chạy, lao thục mạng đến thực đường.
Nhưng— do cứ nhắm tịt mắt mà chạy, nên con nhóc này đi nhầm sang chỗ khác mất rồi!
Đang lơ ngơ tìm đường về, thì đột nhiên Lưu Phong cô thấy có 2 bóng người tít đằng xa kia, tự nhiên tâm tính hóng chuyện của cô trỗi dậy, vội ẩn dấu khí tức rồi tìm góc ẩn thân.
Người đằng xa kia là… tiểu Liên Liên với Dương An?!
Tuy không rõ thế nào, nhưng cô vẫn im lặng hóng hớt.
- Dương An sư đệ nè, đệ gọi ta đến chỗ này có chuyện gì vậy a? - Khương Liên nhìn quanh, ngơ ngác hỏi.
- Không có gì, nãy xuống thị trấn đệ có mua chút kẹo, muốn chia sẻ cùng sư huynh thôi! - Dương An cười.
Có cẩu mới tin lời ngươi nói nga sư đệ! Ai lại đi chia kẹo nơi hoang vắng thế này!
Liên Liên sư đệ ngượng cười từ chối:
- Xin lỗi đệ nha Dương An, dạo gần đây ta không thích kẹo lắm! Thực sự rất xin lỗi a!
“Rắc”. Tiếng gì đó đổ vỡ.
Dương An như hóa đá, nhưng rất nhanh cậu ta nói tiếp:
- Không sao đâu sư huynh. Mà dạo gần đây ta thấy sư huynh rất chăm chỉ, phong độ, lại còn có chút lãng mạn đó a! Ta thật sự rất ngưỡng mộ huynh đó!
Khương Liên chỉ biết cười trừ:
- Nếu đây không phải là khen đểu, thì ta rất vui vì những lời khen của đệ nga!
- …
“Rắc”. Lại thêm 1 tiếng đổ vỡ nữa.
Dương An chết lặng. Cậu ta vẫn giữ nguyên cái bộ mặt tươi cười đó. 1 khắc sau, Dương An sư đệ đã… đưa tay lên xoa đầu Liên Liên sư đệ!
- !
Tiểu Liên Liên giật mình, vội vàng lùi lại.
Biết bản thân đã khiến người khác phải dựng gai lên tự vệ, Dương An cố gắng giải thích:
- A… sư huynh hãy nghe đệ giải thích đã…
Liên Liên sư đệ vội chạy đi, nhưng Dương An sư đệ đã nhanh chân hơn, giữ Khương Liên lại rồi ôm chặt đệ ấy từ đằng sau, không cho đối phương có chút cơ hội chạy thoát nào.
- Đệ mau buông tay ra Dương An! - Khương Liên hoảng loạn nói, cố gắng vùng vẫy.
- Sư huynh, thực ra đệ… đệ thích huynh! - Dương An vẫn giữ chặt lấy Liên Liên - Đệ đã thích huynh từ rất lâu rồi! Thật lòng đấy!
- Hả??? - Khương Liên sư đệ đột ngột bị tỏ tình như vậy, nên có chút bất ngờ.
Người này bất ngờ 1, thì người đang hóng chuyện nào đó lại bất ngờ những 10 phần.
- ???
Lưu Phong đang núp ở gần đấy, nghe được câu đấy thì sốc muốn bay màu.
Rõ ràng bộ tiểu thuyết này đại thần “Tiểu cẩu lông xù” đã gắn tag là ngôn tình mà, sao giờ lại lòi ra nam chính là đoạn tụ rồi???
—
- Lưu Phong, tỉnh dậy mau!
Đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, đột nhiên có giọng nói quen thuộc nào đấy đánh thức, Lưu Phong cô từ từ mở mắt, dụi dụi đồng tử liên hồi rồi nhìn xung quanh.
Đây không phải là viện của cô sao nga? Nhớ là đang ở chỗ nào đấy mà, sao lại về viện rồi???
Bên cạnh có người ho đằng hắng mấy cái, thu hút sự chú ý của Lưu Phong.
- Hể?! Sư tôn? Sao người lại ở đây???
Xuyên Giang lườm cô, rồi gằn giọng nói:
- Tối hôm qua không thấy ngươi đâu, nên cả đám nháo nhào đi tìm. May là có 1 đệ tử ngoại môn khác tìm thấy ngươi nằm ở góc xó xỉnh nào đấy trong tình trạng bị ngất xỉu, chứ nếu không chẳng ai biết ngươi chết ở chỗ khỉ ho cò gáy nào mất!
Lưu Phong cười hì hì, nhưng nội tâm cô nhóc này đang gào thét không ngừng.
Cô vẫn không ngờ được rằng nam chính lại là đoạn tụ! Là đoạn tụ hàng thật giá thật đó nga!
Thế này thì nữ chính của ta đáng thương quá mất thôi, huhu…
Chưa gì sư tôn đã bị nam chính đá ra chuồng gà rồi, nhất định cô phải an ủi nàng ấy, không cẩn thận lỡ đâu nàng lại nghĩ quẩn vì tình thì sao???
Đột nhiên Lưu Phong cô cầm tay sư tôn của mình lên, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng:
- Sư tôn, ngài đừng buồn a! Chắc chắn ngài sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình mà! Thế gian còn khá nhiều nam tử, đừng vì 1 tên đàn ông mà ngài phải rơi lệ!
Tuy đôi tai của Xuyên Giang nàng đã đỏ ửng lên rồi, nhưng do bị bất chợt nắm tay, khiến nàng ta giật mình, hất tay Lưu Phong đi.
- Lưu Phong! Ngươi ngủ nhiều quá lên đầu óc lú lẫn à? Có cần ta tạt 1 gáo nước để ngươi tỉnh hẳn không đấy? Mau buông tay ra cho ta!
Cô chợt nhận ra là bản thân mình làm quá lố, vội cười hì hì, rồi bỏ tay xuống.
Đột nhiên con nhóc này mới chợt nhận ra: hôm qua cô không xuống thực đường như đã hẹn!
- Ừm… sư tôn à, chuyện tối hôm qua… - Lưu Phong ấp úng.
- Kệ đi, vẫn còn dịp khác. - Xuyên Giang khoát tay, quay người rời đi, nhưng vẫn quên không nói vọng lại - Mau thay trang phục chỉnh tề chút, hôm nay đại diện Phá Vân quốc đến đấy.
Lưu Phong cô có chút đớ người, nhưng rất nhanh đã chắp tay hành lễ:
- Đệ tử tuân lệnh!
Còn 1 mình trong phòng, cô nhanh chóng tìm đồng phục đệ tử chân truyền trong tủ quần áo cũ để thay.
Lâu lắm rồi mới mặc lại trang phục cũ, khiến Lưu Phong có chút hoài niệm.
Mới ngày nào cô còn là đệ tử chuyên đi phá phách, bị sư tôn hết phạt chép sách lại quay sang phạt quỳ, nay lại là ma tôn cai trị ma giới.
Thời gian trôi qua nhanh thật đấy nhỉ…?
Đang tính bước đi, Lưu Phong cô lại nhớ đến tờ giấy hôm qua mà Dương An đưa cho mình, vội lấy nó từ trong túi áo rồi mở ra xem.
- ???
Nội dung của mẩu giấy đấy, lại khiến cho Lưu Phong phải vò đầu suy ngẫm.