Vậy là nhóm đệ tử của Phùng Chu phái đã lọt gần hết vào vòng trong của Giao Kiệt đại hội!
Minh Triết sư đệ tuy đã bị loại, nhưng vẫn có đặc cách có thể ở đây đến khi nguyên đám đệ tử lọt vào vòng trong kia bị loại hết a!
Tối đó, cả đám tập hợp lại hết ở quán ăn để ăn mừng. Xuyên Giang vốn cực kì ghét mấy chỗ náo nhiệt, thấy nàng xuất hiện ở Giao Kiệt đại hội đã là kì tích rồi, nên nàng ta không đi cùng là điều dễ hiểu.
Lần này chơi lớn, gọi cả mấy vò rượu ở trong quán mang lên. Xuyên Giang mà biết được chắc về đến nơi thì cả lũ bị đánh cho què chân mất!
Là người khơi mào cho chuyện gọi thêm mấy vò rượu, Anh Kiệt cao hứng cầm chén rượu đầy lên hô to:
- Nào các sư đệ, sư muội! Hôm nay ăn mừng cho việc tông môn chúng ta lọt vào vòng trong, nên mọi người cứ ăn uống hết mình đi nào, để dành sức cho các trận tỉ thí tiếp theo a!
Tử Đằng nhìn chén rượu đầy trước mặt, sau đấy lại ngước lên nhìn đại sư huynh, cười nói:
- Không ngờ đại sư huynh lại có lòng tốt muốn sư tôn dành sự “chăm sóc đặc biệt” cho hết tất cả chúng ta a! Huynh thật là tốt bụng!
Hi Trung nghe tứ sư huynh nói thế, chỉ biết cầm khăn lên lau mồ hôi, cười trừ. Minh Triết lúc này ngồi cạnh, cầm chén rượu lên nói:
- Đại sư huynh quả thực nói đúng a! Chúng ta nên ăn mừng việc trọng đại này, cổ vũ tinh thần cho mọi người để có thể tự tin tiến xa hơn!
Niệm Chân im lặng, nhưng có vẻ cũng đồng tình việc hưởng rượu. Khương Liên và Dương An vốn đã ám ảnh về sự việc uống rượu đêm nọ của Anh Kiệt, run run cầm chén rượu. Lưu Phong thì kiếp trước cô còn chưa động vào giọt rượu nào, cho nên thấy thế cô lại phân vân không biết có nên uống hay không. Ninh Hinh đi đến bá vai, hỏi Lưu Phong:
- Đại sư tỷ sao thế? Rượu đây cũng khá ngon đó a, tỷ mau thử đi!
Lưu Phong cười hì hì trả lời:
- Nhưng đây là lần đầu tiên ta uống rượu, nên tửu lượng ta yếu lắm, sợ chưa được nửa chén đã gục rồi!
Ninh Hinh chợt nhận ra, đập tay:
- A… muội quên mất việc này a!
Cảm tạ tác giả đã cho cái tình tiết mỹ nữ đoan trang, thục nữ vào nhân vật phản diện này! Đột nhiên ta lại yêu tác giả chết mất thôi!
Nhưng mấy lời đó đâu cản được Ninh Hinh sư muội! Nàng ta lại tiếp tục lôi kéo Lưu Phong vào con đường tội lỗi:
- Ai da không sao đâu Lưu Phong sư tỷ! Tỷ cứ uống đi a, chỉ đêm nay thôi, sư tôn không biết đâu!
Ninh Hinh trong nguyên tác được thiết lập là 1 người thường xuyên im hơi lặng tiếng trong tông môn, nên cô cứ ngỡ nhân vật này chững chạc, trưởng thành hơn so với tuổi, chứ đâu biết nàng ta là 1 người năng động như thế kia???
Hết cách rồi a, mà đằng nào chẳng phải uống, dù sao ở đây không uống lúc này thì uống lúc khác. Thôi đằng nào cũng chẳng tránh được, nhân tiện làm quen vị rượu cho sau này đỡ bỡ ngỡ a!
Thôi chắc tối nay nên gác lại chuyện đột nhập vào Minh Thành điện vậy!
Anh Kiệt giơ chén rượu lên hô to:
- Nào, không say không về!
Cả đám cũng cùng đồng loạt cầm chén rượu lên hô:
- Cạn ly!
Thế là cả đám uống đến nỗi say khướt, rồi lại lăn ra ngủ ở đấy.
Ở phía xa xa, có 1 bóng đen ngồi vắt vẻo trên cây, nhìn vào trong phòng rồi thở dài.
Đoán xem đấy là ai nào~
Còn ai ở đây ngoài vị sư tôn yêu thương đệ tử như con ruột kia nữa. Làm gì có chuyện nàng đồng ý cho đám đệ tử nhà mình ra ngoài dễ thế đâu!
Nhìn cái đám nghiệt đồ không đâu vào đâu kia của mình, nàng bất lực đưa tay đỡ chán. Từ nay về sau ra ngoài đừng có gọi ta là sư phụ của các ngươi a!!!
Xuyên Giang đến cửa trước, đi vào hỏi chủ quán phòng bọn họ thuê đã trả tiền chưa. Sau khi chắc chắn đám đệ tử nhà mình đã trả tiền đầy đủ, nàng lên phòng, rồi triệu hồi Ngọc Tuyên đến, truyền linh lực vào và quạt bay bọn họ về đến phòng trọ a! Chứ nàng đâu đủ sức đi đi lại lại đưa từng người về!
Về đến phòng trọ, Xuyên Giang lại đưa hết người này đến người nọ về phòng. Cuối cùng còn lại Lưu Phong, nàng đưa cô lên phòng, rồi nhẹ nhàng đóng kín cửa lại. Xuyên Giang mở túi càn khôn ra để lấy và quyển sách đọc, nhưng nhìn thấy cái bộ dạng đang nằm ườn trên giường kia của Lưu Phong, nàng lại có chút bực mình, không tập trung đọc tiếp được.
Đột nhiên nàng ta lại nhớ đến việc hồi sáng bản thân đã vô cớ tức giận, trong lòng có chút hậm hực vì không rõ lý do. Và cuối cùng sau hơn nửa canh giờ trầm tư suy nghĩ, Xuyên Giang đã rút ra 1 kết luận: tình sư đồ!
Đúng, chỉ có tình sư đồ, sư phụ mới lo toan đến đau đầu nhức óc vì đồ đệ như thế này a!
Trong lòng như gỡ được 1 nút thắt, Xuyên Giang cảm thấy có chút khoan khoái. Nàng cất hết sách lại vào túi càn khôn, sau đó đi tắt nến, rồi leo lên giường ngủ.
- Ngủ ngon, Lưu Phong.
Đương nhiên khi Lưu Phong đang ngủ mê mệt nàng ta mới nói câu đấy ra. Bằng không dù có chết Xuyên Giang cũng không nói, mà nếu người nghe vô tình nghe thấy, thì thể nào nàng cũng chối cho bằng được, nói rằng người đó đã nghe nhầm.
Vì hôm nay nàng đã dùng quá nhiều linh lực vào “Thanh Vãn Tâm”, nên Xuyên Giang đã nhanh chóng đi vào giấc mộng.