Chuyển ống kính lại về nhóm ma đầu Lưu Phong.
Sau khi nhóm Anh Kiệt lao lên trước, bọn họ liền nhanh chóng đột nhập vào bên trong tẩm cung để tìm hoàng hậu Khánh Mai.
Trên đường đi, nhóm bọn họ không hề thấy hoàng đế của Phá Vân quốc đâu, liền bắt đầu sinh sinh nghi.
- Tên xú tiểu tử đó hóa ra lại cùng 1 ruột với ả Khánh Mai? - Xuyên Giang vừa kinh công trên nóc nhà, vừa nói.
Hồ Phúc tông chủ cười, đáp lại nàng:
- Tính ham chơi của nó ai chẳng rõ, nhưng ta tin chắc rằng tên ngốc đấy không hề có ý định đi theo Khánh Mai hoàng hậu đâu nga.
Du Ân gật đầu đồng tình. Còn Lưu Phong thì…
- Hệ thống, thuốc đâu?
- “Tăng công lực, tăng tốc đánh, tăng tốc độ hồi linh lực, tăng khả năng bạo kích, tăng tốc độ chạy, tăng khả năng phòng ngự, tăng khả năng miễn nhiễm với mọi kịch độc. Thí chủ… thực sự muốn lấy hết mấy lọ linh dược này sao?”
- Chứ còn sao nữa! Chắc chắn hoàng hậu Phá Vân quốc là boss cuối, không chuẩn bị kĩ thì chờ ả ta đến vả cho bay hàm à??? - Cô gắt lên.
- “Giao dịch thành công. Thí chủ hiện còn 1000 điểm hành trình.”
“Phập”, cái gì đó đã xuyên thẳng vào tim Lưu Phong, khiến cô muốn hộc máu ngay lúc này.
Đang làm đại gia chân không chạm đất, giờ lại quay về làm đỗ nghèo khỉ cuốc đất cày điểm, hơ hơ…
Thế là Lưu Phong vừa khóc lóc thảm thiết vì xót điểm, vừa nốc sạch đống đan dược đấy!
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến cung của hoàng thượng, liền phá cửa xông vào.
Bên trong hương nến thơm ngào ngạt đến khó thở, tấm mành vàng rủ xuống xung quanh giường. Nhưng nó lại có cảm giác lạnh lẽo đến khó nói thành lời.
Hồ Phúc nhanh chóng tiến lên, kéo roạt tấm mành đó ra.
Vậy mà lại không có ai?
4 con người kia đồng loạt nhìn nhau, tỏ ra khó hiểu.
Lưu Phong hoài nghi nói trước:
- Khuya rồi, hoàng đế Phá Vân quốc lại còn đi đâu nữa vậy? Đừng bảo là giờ đang còn thị tẩm ái phi, hay đã vác đồ lên đường bỏ trốn rồi nhé?
Xuyên Giang đưa đôi đồng tử lên nhìn cô, rồi nói:
- Tên tiểu tử đấy sẽ không có chuyện bỏ trốn, vì nó có tính hiếu thắng mà, chẳng chịu thua dưới ai đâu. Có thể như ngươi nói, hắn ta đang đi phát tiết chỗ nào cũng nên.
Bọn họ liền nhanh chóng rời khỏi căn phòng đấy, tiếp tục đi tìm ở những nơi khác.
Đến cuối cùng, cả nhóm tiến vào 1 căn phòng cũ kĩ, có vẻ đã bị bỏ hoang đã lâu. Nơi đấy chứa rất nhiều sách vở, thậm chí là báu vật cũng có ở đấy cả. Nhưng nhìn qua cách sắp xếp bài trí trong căn phòng đó, thì lại cảm giác nó khá kì lạ.
Hồ Phúc hắn xem xét qua 1 lượt, rồi giơ tay ra nói:
- Tạm thời dừng việc tìm kiếm hoàng đế Phá Vân quốc cái đã. Nơi đây có vấn đề, phiền chư vị hãy lục soát kĩ để kiểm chứng!
4 người liền chia nhau ra 4 góc để bới tung đồ lên. Lưu Phong cô đã bày cả đống đồ ra đến mệt lả, mới chạm tay vào cái giá sách bên cạnh tính nghỉ lấy hơi 1 chút, liền bị ngã lăn xuống mật đạo.
- Oái!
Tiếng động đã khiến 3 vị tông chủ kia chú ý, quay lại thì đã không thấy Lưu Phong đâu, đổi lại là 1 mật đạo thông xuống phía dưới.
Không ai nói gì, ngay lập tức cả 3 đều đồng loạt nhảy xuống phía dưới kia.
Không biết mật đạo đấy sâu như thế nào, mà đến khi rơi xuống, Hồ Phúc vẫn đứng vững được, Du Ân ả thì mất đà, phải tiếp đất bằng mông. Còn Xuyên Giang tông chủ cũng an toàn tiếp đất bằng chân, vội tụ linh lực tạo đốm sáng.
- Ả ma đầu Lưu Phong đâu rồi? - Du Ân xoay ngang xoay dọc, tìm kiếm Lưu Phong.
Xuyên Giang nàng ta không nói câu nào, cũng đưa mắt nhìn quanh tìm đại “nghịch đồ” của nàng.
Lập tức, có 1 giọng nói từ đâu phát ra:
- Cút!
Bọn họ liền nhanh chóng di chuyển đến nơi phát ra tiếng động đấy, thì thấy Lưu Phong đang đánh nhau với lũ ma vật.
- Ma vật? Sao bọn thấp hèn đó lại ở đây? - Du Ân nhăn mày.
Nhìn hành động loạng choạng, cứng ngắc của chúng nó, Hồ Phúc tông chủ vuốt cằm, bắt đầu đoán mò:
- Có vẻ bọn chúng đã bị nhốt ở đây đã khá lâu, vì có cái gì đấy chăng?
Xuyên Giang cũng nhanh chóng triệu Tĩnh Anh kiếm tới, đang định lao vào đánh nhau luôn, nhưng Lưu Phong 1 tay vung kiếm, đưa tay còn lại ra cản nàng:
- Sư tôn, đám này cứ để ta.
- Dạo này ngươi học được thói ngạo mạn ở đâu đó, nghịch đồ? - Xuyên Giang đen mặt lại, nhấn mạnh từng chữ.
Thấy nàng ta như vậy, Lưu Phong chỉ biết gãi má cười trừ, thỏ thẻ đáp lại:
- Đồ nhi không muốn sư tôn bị đám súc sinh này vấy bẩn thôi nga~
“Thịch”.
Xuyên Giang thu hồi kiếm lại, quay mặt đi.
Vì đám ma vật đó chỉ được cái đông, nên rất nhanh sau đó Lưu Phong cô đã dọn sạch toàn bộ ma vật tại khu vực đấy. Cô thu kiếm lại, tiến đến chỗ nàng ta, đang định lao vào lòng Xuyên Giang mà mè nheo, nhưng chợt phát hiện ra trang phục bị vấy bẩn, mà nàng lại cực kì ghét bẩn, nên vội thu tay lại.
Tức thì, Xuyên Giang cũng ôm chầm lấy cô mà quở trách:
- Nghịch đồ, ta không có sợ bẩn. Lần tới mà ngươi còn ngạo mạn như vậy, đừng trách sao vi sư lại nhẫn tâm với ngươi!
Lưu Phong hơi ngớ người, nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra ôm lại nàng.
- Ân, đồ nhi đã rõ!