Nhưng chẳng biết tại sao lòng ông ta lại có chút bi thương mơ hồ...
“Những chuyện trước đây đều là mây khói thoảng qua, nên tôn trọng người đã khuất.”
Lý Trạch Vũ thổn thức: “Trước khi chết Hách Liên Vô Tình đã bảo tôi chôn lão ta cùng chỗ với cha mẹ, chuyện này giao cho ông, dù sao các người cũng là người cùng là họ hàng.”
“Được!” Hách Liên Khiếu đồng ý.
Sau khi làm xong việc, Lý Trạch Vũ đứng dậy muốn đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, Hách Liên Khiếu lại mở miệng: “Khoan đã”
Hả?
Lý Trạch Vũ nghe vậy dừng bước xoay người lại hỏi: “Chuyện gì nữa?” Trầm ngâm một lúc, Hách Liên Khiếu muốn nói rồi lại thôi.
Thấy vậy, Lý Trạch Vũ liền nhíu mày.
“Có chuyện muốn nhắc nhở cậu.”
Cuối cùng Hách Liên Khiếu vẫn không nhịn được.
Lý Trạch Vũ bày ra bộ dạng xin rửa tai lắng nghe.
Hách Liên Khiếu thấp giọng nói: “Biên giới Quy Khư có người muốn đối phó với cậu, gần đây hãy cẩn thận một chút.”
“Vậy ư?” Lý Trạch Vũ khoanh hai tay trước ngực: “Là người của gia tộc Đệ Ngũ hả?”
Hách Liên Khiếu gật đầu một cái: “Đúng, có điều không chỉ có bọn họI” “Còn có cả những người khác?” Lý Trạch Vũ cảm thấy có chút bất ngờ.
Ngoại trừ gia tộc Đệ Ngũ thì hắn không có quen biết gì với những thế gia võ đạo khác ở khu vực Quy Khư.
Mà lại còn có những người khác muốn đối phó hắn!
Hách Liên Khiếu bình tĩnh nói: “Tứ đại thế gia võ đạo cấp cao ở khu vực Quy Khư trừ nhà họ Hách Liên chúng tôi ra còn có ba nhà khác là anh em huynh đệ, những ngày gần đây có thể sẽ phái rất nhiều cường giả tới bắt cậu.”
Nghe tới đây, con ngươi của Lý Trạch Vũ hơi di chuyển.
Hắn chú ý tới lời Hách Liên Khiếu nói, những thế gia võ đạo kia muốn bắt hắn chứ không phải là giết hắn!
Hiển nhiên là những người đó phải còn có mục đích khác.
Đúng như dự đoán...
Hách Liên Khiếu nhìn hắn một cái, sau đó ông ta cau mày hỏi: “Cậu tuổi còn trẻ mà có thực lực mạnh như vậy chắc là nhờ luyện Ngự Long Thần Công đúng không?”
Trong phút chốc, mắt Lý Trạch Vũ lóe lên một tia sát ý.
“Chuyện này đã truyền khắp khu vực Quy Khư, Ngự Long Thần Công đối với người khác có bao nhiêu cám dỗ chắc hẳn cậu biết rõ!”
“Theo tôi thấy, người muốn bắt cậu không chỉ có ba thế gia võ đạo cấp cao, còn có không ít thế gia võ đạo khác cũng sẽ âm thầm hành động.”
Hách Liên Khiếu thở dài, nói: “Tôi chỉ nói đến đây, cậu hãy cẩn thận.”
“Đa tạ Trấn Bắc vương nhắc nhở, có điều tôi vẫn có chút hiếu kỳ, vì sao nhà Hách Liên các người lại không tham gia chứ?”
Lý Trạch Vũ đầy ẩn ý hỏi
Hách Liên Khiếu cười khổ nói: “Nếu là trước kia, nhà Hách Liên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi!”
“Xem ra Trấn Bắc Vương là một người thông minh.”
Lý Trạch Vũ một lần nữa ôm quyền thi lễ rồi xoay người sải bước rời đi.
Chân mày đang nhíu chặt của Hách Liên Khiếu cũng dần dần thả lỏng, giờ phút này ông ta chợt cảm thấy mình khuyên gia tộc không nên tham dự vào. chuyện này là một việc làm vô cùng sáng suốt.
Các thế gia võ đạo ở Quy Khư sống cách biệt với đời, bọn họ chỉ từng nghe nói máy móc chiến đấu, xe tăng, các loại thiết bị hàng không chứ tới tận bây giờ vẫn chưa từng thấy sự kinh khủng của những vũ khí nóng này.
Những người đó còn tưởng rằng chỉ cần võ công đủ mạnh là có thể cười trên đầu thiên hạ, nào ngờ ý nghĩ này lại rất buồn cười.
Lý Trạch Vũ rời khỏi dinh thự Trấn Bắc vương tới sân bay Cát Châu mua một tấm vé đi Tây Cương.
Mấy giờ sau, hắn đã tới Tiêu Dao cung.
“Sư thúc tổ!”
“Sư thúc tổ...”