Chiếc xe Toyota Land Cruiser gắn bảng số màu lam của nước Hạ lần lượt tiến vào Thảo Nguyên, lại từ nước Thảo Nguyên tiến vào trong biên giới của nước Hùng.
Quãng đường tròng trành, khiến tình trạng của Hách Liên Vô Tình vốn đang có vết thương trên người lại càng tồi tệ thêm.
Triệu Như Mộng đang lái xe, cô ta thông qua kính chiếu hậu phát hiện tình trạng này của Hách Liên Vô Tình, chau mày.
Dường như đã cảm nhận được ánh mắt hoang mang nên Hách Liên Vô Tình lập tức giữ vững tỉnh thần, cố gắng gượng sức nói: "Yên tâm đi, sức khỏe bản tọa còn cố thêm được, sẽ lập tức có người đến đón chúng ta."
"Ừm"
Triệu Như Mộng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Nhưng mà cho dù đã tiến vào trong biên giới nước Hùng, tâm trạng của cô ta vẫn không bình tĩnh nổi, ngược lại càng thêm căng thẳng.
Lý Trạch Vũ là quân đế trấn áp thế giới Hắc Ám, ngay cả đại tướng quân của nước Thảo Nguyên - Ô Lặc Cát cũng kính sợ có thừa với hắn, bấy nhiêu cũng đủ để nhìn ra sức ảnh hưởng của hẳn tại bên ngoài biên giới là lớn đến mức không
thể tưởng nổi.
Triệu Như Mộng lại hoài nghị, liệu tên kia có truy đuổi tới nước Hùng hay. không!
"Không cần lo lắng, Ô Lặc Cát sẽ không phản bội bản tọa, hắn nhất định sẽ không tiết lộ tung tích của chúng ta!"
"Còn nữa, còn có châu trưởng của Mộc Khắc Châu là Vi Đức Phu, chính là con trai nuôi của bản tọa, chỉ cần đến nơi đó thì chúng ta sẽ có thể hoàn toàn an
toàn."
€ó vẻ như Hách Liên Vô Tình không hề sợ hãi, ngược lại còn trấn an Triệu Như Mộng.
"Hi vọng là thế." Triệu Như Mộng đáp lại bằng giọng lạnh như băng.
Sau mấy tiếng, mặt trời đã lên cao cao, cuối cùng chiếc xe Land Cruiser đã đi vào Mộc Khắc Châu.
Châu trưởng Mộc Khắc Châu - Vi Đức Phu tự mình đến đây nghênh đón Hách Liên Vô Tình và Triệu Như Mộng.
So với sự kính trọng Ô Lặc Cát dành cho Hách Liên Vô Tình thì Vi Đức Phu chỉ có hơn chứ không kém.
Trong biệt thự hướng ra biển.
Hách Liên Vô Tình đã tắm rửa, đổi bộ quần áo sạch sẽ, đang chuẩn bị ngồi xuống chữa thương.
Triệu Như Mộng đột nhiên nói một câu.
Hách Liên Vô Tình ngớ người: “Đi đâu chứ?"
"Chỗ nào cũng được, tóm lại chúng ta phải lập tức rời đi!" Triệu Như Mộng kiên định lạ thường.
Đi vào Mộc Khắc Châu đã hơn một giờ, bất an trong lòng cô ta càng thêm mãnh liệt.
Không thể không nói, có đôi khi trực giác của phụ nữ thật sự rất chuẩn!
Bên kia.
Một chiếc trực thăng đã bay từ nước Thảo Nguyên tiến vào biên giới nước Hùng, đích đến chính là Mộc Khắc Châu.
Bute đang điều khiển trực thăng, hắn ta nói với giọng bâng quơ: "Tôi đã bảo Vi Đức Phu giám sát chặt chẽ hai người kia, lúc cần thiết sẽ khống chế bọn chúng lại”
Lý Trạch Vũ nhẹ gật đầu, hỏi: "Còn bao lâu nữa có thể mới tới Mộc Khắc Châu?"
"Chậm nhất nửa tiếng." Nói rồi, Bute tăng tốc độ trực thăng lên nhanh nhất. Cũng cùng lúc đó.
Triệu Như Mộng tin tưởng vững chắc vào trực giác của mình, cô ta không để ý sự thuyết phục của Hách Liên Vô Tình, chỉ khăng khăng muốn rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!