“Nguyên Thủ không nói lý do, chỉ nói là ngài hãy nhanh dẫn hai người nước Hạ này đến chỗ ngài ấy!” Bình sĩ thành thật đáp.
“Đi!” Triệu Như Mộng quyết đoán nói.
Hách Liên Vô Tình cũng không phải loại người lề mề chậm chạp, gật đầu nói: “Chúng ta đi đến nước Hùng, ở đó tôi cũng có người quen.”
“Thánh Vương ngài khoan hãy vội, hãy để tôi làm rõ xem chuyện gì.” Ô Lặc Cát không muốn mất mặt trước Hách Liên Vô Tình.
Dù gì mới vừa rồi còn ăn to nói lớn, là ở trên Thảo Nguyên không ai dám bất kính với Hách Liên Vô Tình!
Ông Ta dùng điện thoại cá nhân gọi vào số cá nhân của Nguyên Thủ. "!@#Y%... &e" "8...%YV*(—"
Ô Lặc Cát nói một tràn tiếng Thảo Nguyên, Hách Liên Vô Tình và Triệu Như Mộng nghe đến ông ông lỗ tai.
Sau khi cúp điện thoại, Ô Lặc Cát cau mày: “Thánh Vương, sao ngài lại chọc vào tên điên Quân Đế vậy?”
“Quân Đế? Là ai vậy?” Vẻ mặt Hách Liên Vô Tình khó hiểu hỏi.
Triệu Như Mộng nghiến răng nhắc nhỡ nói: “Quân Đế chính là Lý Trạch VũI”
“Thánh Vương, tên ranh Quân Đế là một thằng điên, ngay cả nước Mỹ cũng không ít lần chịu thiệt thòi trong tay hắn, nhưng mà cũng chẳng dám hó hé câu nào!”
“Mười phút trước, tên điên đó chạy đến nhà riêng của Nguyên Thủ, nghênh ngang nói nếu không giao ngài ra, hắn ta sẽ thiêu rụi hết cánh đồng!”
Ô Lặc Cát nuốt nước bột, lại lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nếu như Thảo Nguyên không có đồng cỏ thì làm sao còn gọi là nước Thảo. Nguyên được nữa?
“Đưa bọn ta đi ngay!” Hách Liên Vô Tình hối thúc nói. Ô Lặc Cát vẫn quyết định chấp nhận rủi ro, không dám giao Hách Liên Vô Tình
Như Mộng ra, mà đồng hời còn âm thầm cho người dẫn hai người họ đến biên giới nước Hùng.
Cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ ở trong nhà Nguyên Thủ đợi có chút thiếu kiên nhẫn, thế là tự hắn đến nhà của Ô Lặc Cát đòi người.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
“Quân Đế, chỗ chúng tôi thật sự không có khách nào đến là người nước Hạ cả, tôi xin thề tôi không hề gạt ngài đâu!” Ô Lặc Cát khôm người đảm bảo nói.
“Vậy sao?” Lý Trạch Vũ bỗng từ trên người rút ra khẩu súng.
Thấy cảnh này, Phổ Lâm Sĩ và Ô Lặc Cát đều kinh ngạc.
Song cũng may là Lý Trạch Vũ không chĩa nhòm súng vào hai người bọn họ, mà là chỉ vào đầu của một binh: “Nói, vừa rồi có hai người nước Hạ đến ở đây không?”
“Không... Không có!” Binh sĩ bị dọa đến đái ra quần.
“Không chịu nói thật đúng không?”
“Đoàng!”
Lời vừa nói xong, Lý Trạch Vũ không chút do dự bóp cò, tiếp theo lại chữa súng lên đầu một binh sĩ khác: “Ngươi nói!”
“Tôi... Tôi...
Binh sĩ kia nhìn đồng đội chết thảm, sợ đến run lẩy bẩy, nhưng mà thấy ánh mắt uy hiếp của Ô Lặc Cát, cũng chỉ đành cắn răng nói: “Thật sự không có...” ụ
“Đoàng!"
Lý Trạch Vũ không chút do dự nổ súng, tiếp theo sau đó lại chĩa súng vào một binh sĩ khác.
“Có, cóI”
Không đợi Lý Trạch Vũ mở miệng hỏi, binh sĩ đã chủ động nói: “Khoảng một tiếng đồng hồ trước, một ông già và một cô gái trẻ đã đến đây, rồi lúc nãy đại tướng quân đã cho người đưa họ đi rồi!”