Lời vừa vang lên, sắc mặt Louis và Gurio bỗng chốc thay đổi.
Sắc mặt Louis khó coi hơn, bởi ông ta không thể tin
được có người có thể ẩn nấp ở gần mà không bị ông ta phát hiện! "Quân... Quân Đế!"
Gurio run rẩy lên tiếng.
Gurio nhìn chằm chằm hai người bước vào đại đi:Cậu là Quân Đế?"
"Đáp đúng rồi, thưởng cho ông một viên kẹo.”
Vừa nói, Lý Trạch Vũ vừa lấy ra một viên thuốc đen sì: “Ông tự ăn hay để tôi đút cho?"
"To gan!"
Gurio lấy hết can đảm quát lên: "Quân Đế, cậu
thật quá kiêu ngạo, dám đến Thánh Đình của bọn ta!" Lý Trạch Vũ liếc xéo hắn ta một cái, như nhìn một kẻ ngốc: “Không phải lần trước tôi đã đến rồi sao?" Ách...
Gurio nhất thời câm nín.
"Quay lại chủ đề chính."
Lý Trạch Vũ nhìn Louis: “Ông tự ăn hay để tôi đút cho?"
"Láo xược!"
"Láo con mẹ nó xược!”
Louis vừa lên tiếng thì đã bị Lý Trạch Vũ cắt ngang, rồi nhanh chóng tiến đến gần.
"Xoetl"
Louis không chịu ngồi chờ chết, mà là ra tay trước, ông
†a cong ngón tay thành năm móng vuốt nhọn hướng thẳng vào cổ họng Lý Trạch Vũ.
Lý Trạch Vũ khom người, khó khăn lắm mới tránh được.
Cơ thể già nua của Louis bùng phát sức mạnh tốc độ kinh người, khiến Lý Trạch Vũ bất ngờ suýt chút nữa đã chịu thiệt. "Chết đi!"
Lý Trạch Vũ gầm lên, tung người đá bay.
"Ầm!"
Lý Trạch Vũ trúng đòn vào lưng, cũng may quanh thân
có cương khí hộ thân phòng ngự, nếu không cú đá này chắc chắn sẽ khiến hắn bị
thương rồi. Hmm? Nhìn thấy thanh niên trước mặt không hề bị thương, Louis