Quân Đế đã biến mất mấy ngày nay lại xuất hiện với thái độ rất ngạo mạn.
Hắn định lái chiếc Bugatti ngầu lòi đột nhập vào nhà trắng thì bị binh lính giơ súng ngăn cản.
Bạn cho rằng hắn sẽ trốn tránh ư?
Không đâu!
Lý Trạch Vũ bình tĩnh bước xuống xe, mắng đám binh lính: “Các người có biết tôi là ai không? Dám chặn xe của tôi, các người có tin ngay ngày mai cả chín đời nhà các người sẽ bị giết sạch hết không hả?”
Nói xong, hắn còn tiện tay tát cho mỗi người một cái thật mạnh.
Đám binh lính thấy hắn lái chiếc xe sang phiên bản giới hạn, khí thế trên người lại rất mạnh mẽ, nhất thời cả đám đều sợ hắn là con cháu của kẻ có quyền nên không dám chống cự, thậm chí sĩ quan đứng đầu còn xin lỗi rối rít.
Tiếp theo, Quân Đế nghênh ngang đi vào mà không bị ai ngăn cản.
Sau đó, khi bị triệu kiến, đám binh lính mới biết đối phương là Quân Đế tiếng tăm lừng lẩy.
Không ai biết nhóm binh lính này đã cảm
thấy vui mừng đến mức nào vì hành động khôn ngoan của bản thân.
Đối phương là Quân Đế đấy, trước mặt người ta bọn họ chưa chắc đã có cơ hội nổ súng Hơn nữa, sau khi đổi phương bỏ đi, thì cả chín đời nhà bọn họ có thể sẽ bị giết thật.
Nói gì đi nữa thì hành động chạy tới nhà trắng và đánh binh lính của Quân Đế chẳng khác gì công khai tát một cái vào mặt Yori.
Yori nhanh chóng bỏ qua ý định tiền đoàn người Gutian đi, mà chuyển sang hy vọng Gutian có thể cử người đến đối phó với Quân Đế.
“Thủ tướng Yori, ông muốn bổn hoàng ở thì ở, muốn bổn hoàng đi thì tôi phải đi sao, có phải các người đã quá khinh thường tôi rồi không?”
Gutian lên mặt.
Tuy rằng Yori cảm thấy khó chịu nhưng trước mắt ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Gutian nên đành phải nén giận.
Thế nhưng dù ông ta nói hết lời thì cũng không lung lay được suy nghĩ phải rời đi của Gutian.
“Huyết Hoàng, phải làm sao ồng mới chịu ở lại?” Yori tỏ ra mềm mỏng.
Gutian thoáng im lặng rồi bình tĩnh nói: “Vậy đi, nếu các người cho chúng tôi một mảnh đất
phong thì chúng tôi sẽ đáp lại bằng lòng trung thành, như vậy chúng tôi mới không cảm thấy lạc lõng.”
“Ông nói gì?” Yori nhíu mày.
Nếu ông ta cho tộc bất tử một mảnh đất phong thì có khác gì dẫn cướp vào nhà chứ!
Bao năm qua, nước Anh đã phải đau đầu vì không thể đuối được tộc bất tử ra khỏi lãnh thố, sao bọn họ dám đế đám người không an phận này tiến vào nước mình.
“Thủ tướng Yori, bổn hoàng biết ông đang lo lắng điều gì.”
Gutian khuyên: “ông yên tâm, chúng tôi chỉ muốn có một mảnh đất với diện tích tương tự như bán đảo Granville thôi, bốn hoàng cũng cam kết rằng người dân trong tộc sẽ an phận.”
“Đừng có đùa!”
Yori lắc đầu từ chối: “Điều này không thế được, Huyết Hoàng hãy thay đối điều kiện khác đi.”
Gutian cười lạnh và nói: “Nếu các người đã không có thành ý thì không còn gì để nói nữa, ông hay sai người đưa chúng tôi ra ngoài đi.”
Dứt lời, ông ta đứng dậy bỏ đi.
Yori lập tức tiến lên ngăn Gutian lại, nghiêm túc nói: “Huyết Hoàng, tòi thật sự không thể đồng
ý với điều kiện này, vả lại trước khi đồng ý hợp tác với nhau các người cũng không hề đề cập đến yêu cầu này!”
Gutian lạnh lùng đáp lời: “Trước khi hợp tác bổn hoàng cũng không ngờ bọn tôi sẽ bị người ta kêu tới đuối đi như con chó, nếu biết trước như vậy thì dù nói gì bổn hoàng cũng sẽ không đồng ý!”
“Huyết Hoàng…”