Giọng của Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng lại như có một sức mạnh kinh hồn, khiến cho trái tim đã nguội lạnh của Bruce chợt bừng sáng, đôi mắt ông ta lấp lánh.
"Điều kiện của cậu là gì?"
Bruce khôn ranh như yêu quái.
Quân Đế không những không làm khó ông ta, còn giúp cho ông ta tiếp tục nhậm chức, trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, nhất định còn có điều kiện khác.
Quả nhiên là vậy.
Lý Trạch Vũ đảo mắt nhìn mười mấy binh sĩ trong phòng.
Bruce lập tức ngầm hiểu: "Bọn họ đều là tâm phúc của tôi, cậu có gì cứ nói, không sao cả."
"Được" Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc lá, nói: "Tiến sĩ Chử là người của nước Hạ, vậy
thì những tâm huyết lúc trước ông ấy đã bỏ ra nên trả lại cho ông ấy, điều kiện này. không quá đáng đó chứ!"
Trong giây lát, con ngươi của Bruce lập tức co lại như hình chiếc kim.
Thí nghiệm của bom thông minh mẫu mới đã đi vào giai đoạn cuối, dù cho. không có tiến sĩ Chử phụ trách, thì thí nghiệm đó cùng lắm là kéo dài thêm hai năm nữa là sẽ nghiên cứu thành công.
Nếu như ông ta làm theo lời hắn, chẳng khác nào phản quốc.
"Đây là cơ hội duy nhất của ông!”
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nói: "Nếu như suy nghĩ thấu đáo rồi thì đứng lên nói chuyện, còn chưa suy nghĩ xong thì tiếp tục bàn bạc."
"Quân Đế, cái này..."
Bruce toát mồ hôi hột, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Lý Trạch Vũ nhún vai: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nhưng sẽ không cho ông thời gian suy nghĩ đâu, trong vòng ba giây phải cho tôi câu trả lời."
Nói rồi hắn vươn từng ngón tay lên đếm: "Ba"
"Tôi đồng ý!" Lý Trạch Vũ con chưa đếm ngược xong, Bruce đã cướp lời đồng ý.
Chỉ là sau khi đồng ý, cả người ông ta giống như bị rút hết sức sống, bất lực. ngồi xổm trên mặt đất.
Lý Trạch Vũ đi đến trước mặt ông ta, khom người xuống vỗ vai ông ta một cái: "Chọn lựa của ông vô cùng chính xác, bởi vì trên đời này không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn mạng sống của cả nhà mình!"
Bruce gật đầu như khúc gỗ, xem như đồng ý với cách nói đó.
Dù sao người chết rồi thì cái gì cũng đều không còn.
Lý Trạch Vũ đứng dậy, vừa quơ tay vừa đi về phía mấy người Lang Vương, nói: "Chúng ta đi!"
Một đoàn người hiên ngang rời đi, không một binh sĩ nào dám ngăn cản.
Bruce nhìn Huyết Tu La và Dạ Tu Lạ còn chưa chết hản, sau đó xoay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu cho tâm phúc của mình.
Tên binh sĩ đó ngầm hiểu gật đầu, sau đó rút cây súng bên hông nhắm vào hai người đó, bắn hai phát.
"Tướng quân Bruce, ông..."
"Con... mẹ nó!”
Hai Đại Tu La Vương lần lượt theo gót em trai mình. "Lôi ba cái xác của bọn họ đưa tới nông trường." Cùng lúc này.
Đám người Lý Trạch Vũ đã đi ra khỏi quân doanh, Nam Cung Thạc đã đợi ở bên ngoài rất lâu.
"Chu cha con mẹ nó ông nội tôi ơi!" "Lão Nam cái tên khôn kiếp này còn có mặt mũi đến gặp chúng ta hả!"
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong không hài lòng với việc Nam Cung Thạc tự mình bỏ chạy trước, vừa gặp đã chửi bới.
Lý Trạch Vũ liếc hai người một cái, hòa giải: "Được rồi, Lão Nam cũng là lấy đại cục làm trọng."