Ông đây ở nhà đọc báo uống trà, tận hưởng tuổi già, đang yên đang lành phải chạy đến nơi xa xôi như này đánh đánh giết giết, còn hỏi ông đây có phấn khích không!
Phấn khích cái rắm!
“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra.
Người phụ nữ dẫn ba người vào phòng.
“Thiếu gia, hu hu hu... cuối cùng cũng gặp lại anh, em nhớ anh quái
“Thiếu gia, một ngày không gặp, như cách ba thu, về sau chúng ta đừng xa nhau nữa!”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong vừa mới gặp lại đã tranh giành lòng trung thành.
Cũng may Lý Trạch Vũ cũng đã quen với tính cách của hai người tùy tùng này, nếu không thể nào hắn cũng thấy ghê tởm đến mức nôn hết cơm hôm qua ra.
Hắn biết nhưng Lang Vương không biết.
“Mẹ nó, hai người đến từ hành tinh nào vậy, đây là lời đàn ông nói sao, khiến ông đây nổi hết da gà!
“Mẹ nó, ông là ai?” “Quỷ già, muốn đọ sức không?”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong có thể không tức giận với Lý Trạch Vũ nhưng nếu người khác dám làm càn trước mặt họ, xem bọn họ có đánh không.
“Fuck, các người có biết ta là ai không?”
Ngoại trừ Lý Trạch Vũ, không có ai dám ở trước mặt Lang Vương hung hăng như vậy.
“Vậy ông có biết chúng tôi là ai không?”
Vật Tương Vong càng hống hách. Cẩu Phú Quý đã xắn tay áo, bộ dạng có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Im miệng hết cho tôi!”
Lý Trạch Vũ hét lớn.
Phút chốc, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều đứng thẳng, không dám thở mạnh.
Lang Vương cũng bĩu môi, thu hồi khí thế. “Sao hai người lại ở đây?
Lý Trạch Vũ chỉ thông báo cho một mình Nam Cung Thạc đến, cũng không bảo cặp long phương* này đi theo.
*Từ gốc: “Ngọa Long Phượng Sồ' - chỉ Gia Cát Lượng - Bàng Thống trong “Tam quốc diễn nghĩa”: đây là từ lưu hành trên mạng, mang ý nghĩa chế giễu thực lực hai người yếu kém
Nam Cung Thạc bất lực lắc đầu: “Lý thiếu, cái này không thể trách tôi, là hai người họ mặt dày đi theo tôi!”
“Lão Nam, ông chẳng thú vị gì cả!” “Rõ ràng chính ông sợ không hiểu tiếng nước ngoài, cố ý mời chúng tôi tới!” Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt quở trách Nam Cung Thạc.
Nghe ba người cãi nhau, Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.”
Rồi lại hỏi Nam Cung Thạc: “Đồ tôi muốn ông có mang đến không?” “Ở đây này!"
Vật Tương Vong lấy hộp gỗ ở trên lưng xuống, hai tay đưa qua.
Hộp gỗ mở ra, rõ ràng là kiếm Trường Thiên!
“Kengl”
Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh như tiếng rồng gầm.
“Kiếm tốt!”
Kể cả Lang Vương không có kiến thức về vũ khí nhưng ông ta cũng có thể cảm nhận được độ sắc bén của thanh kiếm này.
“ồn ào!"
Lý Trạch Vũ thu kiếm Trường Thiên, đep lên người, sau đó ra lệnh cho Lang Vương: “Mấy ngày nay, ba người bọn họ sẽ đi theo ông, đến lúc quan trọng có thể giúp ông một tay!”
Lang Vương từ chối thẳng thừng: “Cậu muốn tìm người giỏi cho tôi, tôi không ý kiến nhưng giao ba người già yếu cho tôi không phải là tăng thêm gánh nặng cho tôi sao?”
“Ông nói gì?”
“Người già yếu?”
Cẩu Phú Quý vỗ vai Nam Cung Thạc nói: “Lão Nam, ông ta nói ông không được kìa, cho ông một cơ hội chứng minh!”
Nam Cung Thạc nhìn Lý Trạch Vũ với ánh mắt dò hỏi. Lần này Lý Trạch Vũ không ngăn cản, trực tiếp ngầm đồng ý. “Phú Quý, nói với con quỷ già này, tôi chấp ông ta mười chiêu!”
Nói xong Nam Cung Thạc tiến lên một bước.
Cẩu Phú Quý lập tức dịch lời nói của ông ta sang tiếng Mỹ. “Muốn chấp tôi mười chiêu? Ha ha ha... chỉ với ông?”
Lang Vương cười khẩy khinh thường.
Nhưng ngay sau đó ông ta không thể cười nổi.
“Đôm đốp!”