Gurio nói Chử Vệ Hoa đã được người của Lý Trạch Vũ đưa đi, nhưng tại sao tên kia lại không đi cùng Chử Vệ Hoa luôn đi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn ở lại Thánh Đình chơi gái hay sao?
Được rồi, cho dù Gurio ông không nói dối...
Nhưng, Chử Vệ Hoa bị Thánh Đình khống chế mà, hơn nữa Thánh Đình cũng đã đồng ý sẽ giao người cho nước Mỹ, tại sao Gurio ông lại lật lọng đưa người cho Quân Đế, fuck, ông có ý gì đây?
Bruce hiện đang vô cùng tức giận.
Song, ông ta là tướng quân năm sao của nước Mỹ, Gurio đùa giỡn ông ta cũng đồng nghĩa với việc vả vào thể diện nước Mỹ!
Gurio phát hiện vẻ mặt Bruce có chút bất thường, vì vậy ấm ức nói: “Tướng quân Bruece, hồi nãy tôi đã đánh cược với Quân Đế...”
Ngay sau đó, Gurio kể lại những chuyện đã xảy ra vào một giờ trước, thiếu điều lấy danh tiếng ra thề thốt.
“Ha ha ha, ha ha ha ha...”
Tiếng cười của Lý đại đương gia lại một lần nữa vang khắp giáo đường, kế tiếp là cười lạnh, nói: “Tôi thừa nhận đám Thánh ky sĩ kia là tôi giết, nhưng đó là vì Thánh Đình các người phái họ ra ngăn cản tôi chứ. Tôi chưa hề đánh cược gì với các người!”
“Tướng quân Bruce, hãy tin tôi, không tin thì ông có thể hỏi những người đang ở đây...”
“Nực cười, tất cả ky sĩ ở đây đều là thuộc hạ của ông, ông nói gì thì là cái đó rồi” Lý Trạch Vũ ngang ngược cắt lời Gurio. Bruce liếc nhìn Lý Trạch Vũ rồi lại quay sang phía Gurio.
Trầm ngâm một chốc, ông ta cảm thấy lời nói của Lý Trạch Vũ khá đáng tin.
Đơn giản nhất là nếu Chử Vệ Hoa thật sự được Lý Trạch Vũ đưa đi thì hắn hoàn toàn có thể bỏ đi cùng ông ấy, chẳng cần ở lại đây làm gì.
Dù vậy, ông ta cũng không nghĩ ra lý do Gurio không chịu giao người ra!
Đúng lúc Bruee rối bời trăm mối không có cách giải, Lý Trạch Vũ đột nhiên hắng giọng hỏi: “Bruce, ông có muốn biết lý do khiến Gurio nói dối không chớp mắt, vu vạ tôi đưa tiến sĩ Chử rời khỏi đây không?”
“Gậu nói đi!”
Bruce đáp lại ngay.
Lý Trạch Vũ hừ lạnh, đáp: “Bởi vì Gurio đã bị người Nhật thuyết phục, hẳn ta
muốn giao người cho phía Nhật Bản. Còn về lý do ông ta muốn giao người cho Nhật Bản thì tôi không cần nói nhiều lời nhỉ?”
Nghe xong, Bruce lập tức biến sắc.
Ông ta đương nhiên có thể đoán ra mục đích khiến đám Nhật Bản muốn có được tiến sĩ Chử, đơn giản là chúng muốn đá đít nước Mỹ, giành lấy người nghiên cứu bom thông minh, hưởng thụ thành quả của nước Anh.
Từ trước tới nay, nước Mỹ và nước Anh luôn bằng mặt không bằng lòng, nếu Thánh Đình có thể lừa nước Mỹ trong thời điểm mấu chốt này, họ đương nhiên sẽ vui vẻ hợp tác cùng Nhật Bản.
“Thật là nhảm nhí, kẻ này ăn nói bậy bạ...”
“Tướng quân Bruce, tôi nhân danh Thượng Đế xin thề rằng tôi hoàn toàn không nói dối. Tiến sĩ Chử đã bị người của Quân Đế đưa đi rồi!”
Gurio giận đến mức sắp sửa hộc máu.
Lúc trước, hẳn ta hoàn toàn không ngờ rằng dám chém gió như vậy, hắn đổi trắng thay đen một cách dễ như ăn kẹo.
Thấy Thánh hoàng còn lôi cả Thượng Đế ra, Bruce lại một lần nữa bối rối.
“Thề thốt chỉ để lừa người thôi. Bruce, mẹ nó, ông đừng nói ông tin vào Thượng Đế đến vậy nhé!”
Câu nói của Lý Trạch Vũ lập tức làm Bruce tỉnh người ra. Thượng Đế là gì? Nói dễ nghe là một thứ tín ngưỡng, nói khó nghe là lừa mình dối người.
Bruce không phải đám người bình thường ngoài kia, hiển nhiên sẽ không tin vào thứ công cụ mà các tông gíao dùng để lừa người!
“Thánh hoàng..."
“Tướng quân Brucel”
Bruce vừa mở miệng đã bị Gurio cắt ngang: “Quân Đế nói tôi cấu kết với Nhật Bản, chẳng lẽ ông thật sự tin mấy lời bịa đặt này?”
Ặc...
Bruce cảm thấy mình thật sự không nên nghe lời từ một phía, vì vậy ông ta quay sang Lý Trạch Vũ: “Quân Đế, cậu có bằng chứng chứng minh lời cậu vừa nói hay không?”
“Tôi không có bằng chứng!”
Lý Trạch Vũ nhún vai.
Gurio thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn về phía Bruce với vẻ ấm ức, như thể đang nói: Ông thấy chưa, tên kia vu oan tôi đấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!