Cũng may, đoạn đường tiếp theo không gặp mối nguy hiểm nào, hai người thuận lợi đến được tuyến đường mà Lý Trạch Vũ đã sắp xếp trước đó.
“Lên xe!” Lý Trạch Vũ nói. Chử Vệ Hoa nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ.
Lý Trạch Vũ mở cửa ghế sau, chuẩn bị đặt Nalisa vào trong, nhưng run rủi thế nào mà cô nàng lại rục rịch tỉnh lại.
May mà Lý đại đương gia phản ứng mau lẹ, đã kịp đánh ngất đối phương trước khi cô ta hét lên cầu cứu.
“Uu.." Lý Trạch Vũ thong thả nổ máy.
Một số lính trong căn cứ nghiên cứu phát triển cũng đã để ý đến động tĩnh của xe, nhưng vì là xe quân sự nên họ cũng không quan tâm nhiều.
Khi đi qua cổng, Lý Trạch Vũ trình giấy chứng nhận cho lính canh trước mặt. “Cấp trên, muộn vậy rồi mà ngài còn định đi đâu?”
Một tên lính canh thuận miệng hỏi một câu.
Lý Trạch Vũ vẫy tay với đối phương: “Cậu qua đây!”
Lính gác còn tưởng người cấp trên này có việc cần dặn dò, vì vậy bèn đưa đầu tới.
“Bốp!”
Không ngờ Lý Trạch Vũ lại tát cho một bạt tai.
Lính gác cảm thấy mặt nóng rát, đau đớn lạ thường. “FUCK YOUI”
Lý Trạch Vũ vênh váo chất vấn: “Tôi là ai nào, tôi đi đâu còn cần báo cáo với cậu hả?”
“Thưa cấp trên, tôi xin lỗi!” Lính gác cảm thấy rất ấm ức.
Lý Trạch Vũ hừ lạnh một cách vô cùng kiêu ngạo, ngay sau đó nhấn chân ga đến mức tối đa.
Chử Vệ Hoa ngồi ở ghế sau bật ngón tay cái! Đỉnh, đỉnh của chóp! Hơn mười phút đồng hồ sau.
Chuyện tiến sĩ Chử và thư ký Nalisa bị mất tích lập tức truyền đi khắp quân khu.
Tướng quân quân khu Piccolo nổi điên.
Nalisa là ai chứ?
Cô ấy là công chúa đấy!
Chử Vệ Hoa thì sao?
Người phụ trách chính của hạng mục nghiên cứu và phát triển!
Địa vị của hai người này đều đặc biệt cao quý, dù là ai mất tích thì Piccolo cũng sẽ là kẻ bị rơi đầu, huống hồ cả hai còn mất tích một lượt!
“Tìm, lập tức tìm họ cho ông!”
“Không tìm được thì ông sẽ băm vằm mấy người!”
Piccolo rối như tơ vò.
Lúc này, tên lính gác vừa bị ăn tát đi tới trước mặt Piccolo, “Tướng quân, vừa rồi Thượng uý Martin đã lái xe ra ngoài, trên xe còn có một người ngồi ở ghế phụ nhưng lúc đó tôi không chú ý lắm, hình như đó là tiến sĩ Chử!”
“Bộp!” “Cậu nói gì!” Piccolo vả cho đối phương một cú: “Fuck, sao câu không nói sớm?”
“Tôi... Tôi...”
Lính gác khóc không ra nước mắt, cảm thấy oan ức chết đi được.
“Tốt nhất là cậu hãy cầu nguyện tiến sĩ Chử và thư ký Nalisa có thể trở về an toàn, nếu không cậu sẽ là người đầu tiên bị ông đây băm vằm!”
Sau đó, Piccolo chuyển hướng chủ đề: “Lập tức liên hệ với Martin, kêu gã về đây ngay!”
“Tướng quân, tướng quân, tôi ở đây..."
Một gã đàn ông cao lớn chen qua đám đông, người đó chính là Thượng uý Martin.
Tên lính gác nhất thời trợn tròn mắt. Quá rõ ràng, tên này đã nhận ra mình bị lừa! Người vừa ra ngoài không phải Thượng uý Martin mà là kẻ giả mạo.
“Mẹ kiếp, đồ phế vật nhà cậu, giấy chứng nhận là thật hay giả cũng không phân biệt được, giữ cậu lại có tác dụng gì nữa?”
Piccolo vung tay lên: “Kéo xuống, đánh chết tên này!” “Tướng quân tha mạng...” “Đoàng!”
Piccolo không chờ đợi được nữa, điên máu đến mức rút súng lục bên hông ra bản chết tên lính gác kia.
Tất cả binh lính trong quân khu đều cảm thấy hết sức thấp thỏm bất an. “Còn đứng chết dí ở đó làm gì, sao chưa đi tìm ngay đi!” “Dạ dạ dạ...”
Rất nhiều sĩ quan đích thân chỉ huy đội ngũ, gần như huy động hết lực lượng trong quân khu ra ngoài tìm người.
Piccolo châm một điếu thuốc, cố gắng làm tê liệt bản thân bằng nicotine.
Ông ta đang suy nghĩ xem có nên báo cáo chuyện này lên cấp trên hay không!
Nếu tìm được người về, ông ta chắc cắn sẽ không phải chịu trách nhiệm gì! Nhưng nếu thất bại, ông ta sẽ tiêu đời!
Suy đi nghĩ lại, Piccolo cuối cùng cũng trở về phòng làm việc, nhấc điện thoại cá nhân trên bàn để liên lạc với cấp trên trực tiếp của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!