“Lão Hách có ý gì vậy?” Lý Trạch Vũ nhướng mày: “Tôi trêu chọc gì ông sao? Đang yên đang lành lại đi mắng chửi người vô cớ, muốn cãi nhau đúng không?”
“Hỗn láo, sao cậu dám nói chuyện như thế với bổn tọa?” Sắc mặt Hách Liên Vô Tình dần trở nên u ám, lão ta nói với giọng không vui: “Bổn tọa chỉ có ý nhắc nhở cậu, thân là phó lãnh đạo Thần cung thì nên chú ý hình tượng một chút!”
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: “Hình tượng của tôi từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi, không thay đổi được!”
“Cậu...” Hách Liên Vô Tình hít sâu một hơi, thấy nói mà thằng nhãi ranh này không chịu bỏ vào tai, lão ta cũng lười nói nữa, đành chuyển chủ đồ: “Biết tại sao bổn toạ lại gọi một mình cậu vào đây không?”
“Vậy ông có biết sáng nay tôi ăn gì không?” Lý Trạch Vũ hỏi lại. Hách Liên Vô Tình ngẩn tò te, lão ta tỏ vẻ khó hiểu: “Sao bổn tọa biết được?”
“Đó là lạc!” Lý Trạch Vũ liếc lão ta một cái, chu mỏ nói: “Tôi đây không phải thần tiên, có quỷ mới biết tại sao ông lại gọi mình tôi ra đây!”
Hô!
Hách Liên Vô Tình lại hít sâu một hơi, cố nhắc nhở bản thân rằng nổi giận nhiều sẽ mau già, không nên chấp nhặt với thằng nhãi này, ai ngờ lão ta đang định mở miệng thì...
“Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi...” Điện thoại trong túi Lý Trạch Vũ đổ
chuông.
“Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại đã!” Lý Trạch Vũ cười gượng một tiếng, sau đó đi ra khỏi lầu trại dù chưa nhận được sự đồng ý của Hách Liên Vô Tình.
Khi tấm rèm của lầu trại được vén lên, những người đứng chờ bên ngoài vội nhìn theo hướng khác.
Quan mới nhậm chức phải làm vài việc thể hiện quyền uy, Lý đại đương gia cất cao giọng: “Tập trung lại đây làm cái gì? Định nghe lén Thánh Vương và ta nói chuyện đúng không?”
“Không có không có, sao chúng tôi dám chứ!”
“Phó Thánh Vương đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang chờ chỉ thị của Thánh Vương mà thôi!”
“Có việc Thánh Vương sẽ gọi các người, mau giải tán đi...” Lý Trạch Vũ không kiên nhẫn giải tán mọi người, còn mình thì đi vào một góc không người.
Tả Trung Nhân không rời đi với mấy kỳ chủ kia, thấy Lý Trạch Vũ cố tình vòng vào nơi không có người, ông ta cẩn thận theo sát phía sau.
Có thể dùng câu “sẹo lành quên đau” cho tên ngu xuẩn này! Bản thân thì không có năng lực bỏ mẹ gì mà còn định theo dõi Lý đại đương gia?
“Bốp!” “Ai nha...”
Một nắm đấm to như bao cát bất ngờ xuất hiện trước mặt Tả Trung Nhân, ông ta cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sâm, mắt trái biến thành mắt gấu trúc.
“Tên biến thái nhà ông, dám nhìn lén tôi đi tiểu!” Lý Trạch Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Tả Trung Nhân lảo đảo lùi về sau vài bước, cố gắng biện minh: “Tôi nhìn lén bao giờ?”
“Còn dám nói không có?” “Bốp bốp...”
Lý Trạch Vũ tặng mấy cái bạt tai vào miệng ông ta, Tả Trung Nhân kêu rên: “Đừng đánh nữa! Phó Thánh Vương tha mạng...”
“Vùt"
“Dừng tay!” Hách Liên Vô Tình bất ngờ xuất hiện rồi chắn trước người Tả Trung Nhân.
Bấy giờ Tả Trung Nhân thở phào một hơi, cầu cứu: “Sư phụ cứu con, thằng nhãi này muốn giết con!”
“Lý Trạch Vũ, nếu cậu còn dám gây khó dễ vô cớ cho Trung Nhân thì đừng trách tại sao bổn tọa không khách sáo với cậu!” Hách Liên Vô Tình cảnh cáo.
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ bất mãn: nạn này rồi không?”
ão Hách, có phải ông quá thiên vị lão già khốn
“Đây là phong cách làm việc của bổn tọa, cậu có ý kiến gì sao?” Hách Liên Vô Tình cực kỳ ngông cuồng.
“Mẹ nó! Đến đây đi, hôm nay hãy cho ông đây chứng kiến thực lực thật sự của cao thủ số một tà giáo đi!” Hách Liên Vô Tình làm trò năm lần bảy lượt, Lý Trạch Vũ không thể nhịn nổi nữa.
“Bổn tọa thành toàn cho cậu!”
Mặc dù Hách Liên Vô Tình từng thua dưới tay Lý Trạch Vũ, nhưng đó là trong tình huống cơ thể lão ta bị thương nặng. Bây giờ lão ta vô cùng tin tưởng vào sức. mạnh bản thân.
“Vù vùi"
Hai người cùng di chuyển, chỉ trong một cái chớp mắt, cả hai lao vào giao đấu.
“Đùng!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!