Cùng lúc đó, ở Phủ Long Chủ. Lý Trạch Vũ đột nhiên trở nên đăm chiêu ủ đột.
Lý Trạch Vũ ở bên cạnh trầm giọng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay. không?”
“Chưa” Lý Trạch Vũ thở dài, nói: “Dù có chuyện thì ông cũng không giúp được tôi!” “Cậu không ngại thì nói một chút xem nào.”
'Tô Cẩn Hoa thủng thỉnh đáp: “Trong lãnh thổ nước Hạ này có lẽ không có chuyện gì mà tôi không giải quyết nổi.”
Dấu sao cũng là người đứng đầu một nước, ông có lòng tin này.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn đối phương, bĩu môi nói: “Thôi đi, chuyện này ông cũng không giúp gì được đâu, chúng ta trở lại chuyện chính đi.”
Tiếp đó, hắn chuyển chủ đề: “Sau khi diệt trừ Vu giáo, tôi đã lấy được huân chương Tử Kinh, nói vậy thì không còn vinh dự nào lớn lao hơn nó hả?”
“Nếu cậu có thể giải quyết Vô Cùng Thần Cung, quốc gia có thể trao cho cậu thêm một chiếc khác!”
Tô Cẩn Hoa nói với vẻ chân thành.
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: “Quên đi, với tôi thì cái huân chương kia chỉ là đồ trang trí thôi, cho dù ông có cho tôi cả trăm cái cũng vô dụng!”
“Rốt cuộc cậu muốn thứ gì?” Tô Cẩn Hoa chau mày.
Không cần chức quan, tiền tài cũng đồi dào, gái đẹp càng khỏi phải nói. Bàn về tán gái, không ai qua được công tử bảnh bao như hắn.
Ông thực sự không nghĩ ra cái gì có thể làm Lý Trạch Vũ động lòng! “Tôi có một điều kiện!”
Lý Trạch Vũ giơ lên một ngón tay.
Tô Cẩn Hoa lập tức dỏng tai lên nghe.
“Trong vòng trăm năm, chỉ cần người nhà họ Lý trung thành với nhân dân và quốc gia, ba trăm nghìn quân Hổ Khiếu ở Bắc Cương sẽ cùng theo họ Lý!”
Câu nói ngắn gọn của Lý Trạch Vũ lập tức làm Tô Cẩn Hoa biến sắc nghiêm trọng, thầm hít vào một hơi lạnh.
“Tôi không hề nghi ngờ ông Lý, ông nội cậu và Lý Trạch Vũ cậu luôn trung thành với quốc gia, nhưng tôi thực sự không thể chấp nhận yêu cầu này của cậu!”
Tô Cẩn Hoa không hề do dự mà từ chối ngay.