Hai bên giao thủ lại đối chưởng rồi lập tức ăn ý tách ra.
Hướng Dương Thiên thở ra một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói xuất thiếu niên, sảng khoái, sảng khoái!”
“Quả nhiên anh hùng “Nói thật bản thiếu gia cũng đã lâu không đánh sảng khoái như vậy.” Lý Trạch Vũ cười tiêu sái.
Cao thủ đều cô đơn, rất khó gặp được một người có thể khiến mình ra tay hết sức.
Hai người trông có vẻ có mùi vị cùng chung chí hướng.
“Người anh em, chỉ cần cậu bằng lòng thần phục tôi, chờ bản tọa hoàn thành đại nghiệp, đến lúc đó có thể cho cậu phong quan tiến tước, khiến cậu có được vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết cả đời.” Hướng Dương Thiên lại nảy sinh ý tưởng yêu tài của mình.
“Chậc chậc”
“Tôi không có hứng thú với tiền, về phần làm quan... Haizz!”
Lý Trạch Vũ cười khinh miệt: “Trên đời này có ông quan nào dám tự cao tự đại trước mặt tôi?”
“Vậy chính là không nói chuyện được?” Tia chết chóc trong mắt Hướng Dương Thiên hiện lên.
Sự mạnh mẽ của Lý Trạch Vũ đã nằm ngoài dự đoán của ông ta, nếu người như vậy không để cho mình xài, tương lai ắt thành họa lớn.
Cho nên ông ta nhất định phải giải quyết đối phương ở đây.
“Cũng không phải không nói được.” Vẻ mặt Lý Trạch Vũ thành thật: “Ông có thể thần phục tôi, tôi bảo đảm cả đời này ông có thể ăn được bốn món ăn một chén canh.”
“Khốn kiếp.”
Hướng Dương Thiên chưa từng bị người ta trêu đùa như vậy, chọc tức đến mức sắt mặt ông ta hoàn toàn tối sầm.
“Vù vùi” Hai người lại vật lộn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!