Diệp Khinh Nhu đẩy cửa đi vào.
Diệp Khuynh Thành vui mừng vô cùng nói: "Cô, sao cô lại tới đây?"
"Cô đang định nói với cháu chuyện này đây..."
Diệp Khinh Nhu nhìn màn hình máy tính, tự cười chính mình: "Cũng đúng, chắc là cả nước cũng đã biết chuyện này rồi, không lý nào mà cháu lại không biết cả!"
"Cô ơi cô tới đúng lúc lắm."
Diệp Khuynh Thành kéo tay Diệp Khinh Nhu ngồi xuống, chỉ vào màn hình hỏi: "Cô cảm thấy xác suất đám người Lý Trạch Vũ thắng là bao nhiêu phần trăm?”
"Cái này khó nói lắm!" Diệp Khinh Nhu nghiêm túc lắc đầu.
Mặc dù Lý Trạch Vũ rất mạnh, nhưng cao thủ Nhật Bản cũng nhiều như mây, hơn nữa còn là sân nhà của người ta, ai thắng ai thua thật sự không thể nói trước.
Nghe thấy vậy, lKhuynh Thành hơi lộ ra vẻ lo lắng. "Nhưng cháu cũng không cần lo lắng."
Diệp Khinh Nhu khẽ cười nói: "Nếu tên nhóc đó đã dám dẫn người đi thách đấu, thì có thể nói rõ hắn ta đã tự mình năm chắc rồi."
"Cháu cũng nghĩ như vậy."
Diệp Khuynh Thành gật đầu.
Ở phía bên kia.
Cô không quen thuộc với Lý Trạch Vũ trước kia, chỉ biết tên đó có tính cách chơi bời trăng hoa, thích ngợp trong vàng son, nhưng từ những ngày tiếp xúc với hắn cô phát hiện ra đối phương hoàn toàn không giống như những gì mình nghĩ.
Bề ngoài là một tên cà lơ cà phất, nhưng thực tế lại là một tên rất thông minh.
Từ khi nhà họ Khương bắt đầu tan rã, rồi sau đó lại đến nhà họ Tần, chỉ có rất
ít người biết được, từ đầu đến cuối nhà họ Lý hoàn toàn không hề ra tay, tất cả đều là một mình Lý Trạch Vũ đánh gục hai dòng họ khổng lồ.
Diệp Khinh Nhu khế thở dài: "Tên nhóc đó làm chuyện gì, người bình thường không thể nào đoán ra được, mỗi một bước đi đều nằm trong tính toán của hắn †a, sẽ không có chút sai lầm nào."