Tính mạng bị đe dọa, Nam Cung Thạc chỉ có thể khúm núm, buông bỏ tôn nghiêm của mình.
Nhưng hiện tại Lý Trạch Vũ đã chơi đến phát nghiện rồi, không chỉ bắt Nam Cung Thạc quỳ bốn tiếng đồng hồ, còn yêu cầu ông ta quay phim lại, không được quỳ thiếu dù chỉ một giây, nếu không sẽ không đưa thuốc giải cho ông ta.
Nam Cung Thạc đáng thương chỉ có mỗi cái điện thoại cổ lổ sĩ, đâu có chức năng quay phim, cuối cùng đành mượn tâm phúc của mình một chiếc điện thoại thông minh, còn nhờ đối phương quay video giúp ông ta.
“Bổn tọa đang luyện một loại thần công, cậu cầm điện thoại quay toàn bộ động tác lại giúp bổn tọa, nhớ không được quay thiếu động tác nào, có biết chưa?” Nam Cung Thạc nghiêm giọng căn dặn.
“Đại Hộ Pháp cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ không bỏ lỡ bất cứ động tác nào của ngài!” Tên đệ tử kia vừa nghe thấy có thể tận mắt chứng kiến Đại Hộ Pháp luyện thần công, trong lòng thầm hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải học trộm nửa chiêu mới được.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, Đại Hộ Pháp bắt đầu đi ạ!”
“Bộp!”
Tên đệ tử vừa dứt lời, Nam Cung Thạc lập tức quỳ xuống, hướng mặt về phía Hoàng Thành.
Đại Hộ Pháp làm gì vậy nhỉ? Đang yên đang lành lại chủ động quỳ gối là sao? Tên đệ tử kia hoang mang nghĩ ngợi.
Tâm một tiếng sau, hai chân Nam Cung Thạc đã tê rần, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, ông ta chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, không dám cử động.
Rất nhiều lần, tên đệ tử đứng bên cạnh quay video muốn xông lên hỏi thử rốt cuộc Nam Cung Thạc đang luyện công pháp gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Lý do là cậu ta hiểu rất rõ Nam Cung Thạc thuộc kiểu người sáng nắng chiều mưa, có thể một giây trước còn mỉm cười hiền từ, nhưng giây sau đã sai người băm bạn thành đống thịt vụn rồi quăng cho chó ăn.
Nói khó nghe một chút thì không khác gì kẻ biến thái hết.
Bốn tiếng sau, khi giây cuối cùng vừa hết, Nam Cung Thạc lập tức đứng dậy, có đều vì quỳ lâu qua nên hai chân đã tê dại, chẳng còn chút cảm giác, chỉ đành gọi tên đệ tử đang quay phim tới đỡ mình.
“Đại Hộ Pháp, ngài cứ từ từ thôi ạ!”
“Gửi đoạn phim đó đến tài khoản này cho tôi.” Nam Cung Thạc giành trước lệnh.
“Rõ!” Tên đệ tử kia lập tức tuân theo.
Sau đó, Nam Cung Thạc gọi ngay vào số điện thoại của Lý Trạch Vũ: “Giáo chủ, tôi đã làm theo lệnh của ngài rồi, ngài có thể xem video để kiểm tra, tuyệt đối không sót giây nào.”
Hai từ “Giáo chủ” dọa tên đệ tử đứng bên cạnh lạnh cả sống lưng. Phải biết là giáo chủ của họ đã chết cách đây mười mấy năm về trước rồi, chẳng lẽ lão già kia lại giả chết?
Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu ta!
“Tôi nghĩ hẳn là ông cũng không dám lừa tôi cho đủ số đâu, được rồi, giờ ông chạy một chuyến đến Nam Cảng gặp tôi đi.” Lý Trạch Vũ bâng quơ nói một câu,
rồi lập tức cúp máy.
Nam Cung Thạc ngồi nghỉ một chốc, tới khi hai chân đã khôi phục lại cảm giác mới bật người dậy, sai tâm phúc chuẩn bị máy bay trực thăng cho mình.
“Đúng rồi, nhớ xóa đoạn phim ban nãy đi đấy, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài." Lúc chuẩn bị đi, Nam Cung Thạc không quên căn dặn một câu.
Tên đệ tử kia thề thốt: “Đại Hộ Pháp cứ yên tâm, thuộc hạ xóa ngay đây ạ.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thực tế cậu ta lại không làm theo. Bởi vì cậu ta
muốn lưu đoạn phim này lại, đặng nghiên cứu thử xem “thần công” mà Nam Cung Thạc luyện là thế nào!
*xk*+ Tại Hoàng Thành.
Lý Trạch Vũ cúp điện thoại của Nam Cung Thạc, không lâu sau đã chạy tới sân bay Hoàng Thành.
Vật Tương Vong mua sẵn vé máy bay. Hơn hai tiếng sau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!