Tư Đồ Tiếu hời hợt nói: "Chỉ là xương cốt vỡ vụn mà thôi, trong tay lão phu có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, bảo đảm cậu có thể đứng dậy lần nữa trong vòng ba tháng."
Nghe được tin này, Tân Hạo Nhiên vô cùng kích động.
"Điều kiện tiên quyết là cậu phải trở thành đệ tử của lão phu!"
Tư Đồ Tiếu bổ sung thêm một câu.
Chỉ trong phút chốc, Tân Hạo Nhiên lập tức xìu xuống như cà tím phơi sương.
Ước mơ của gã là đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, trở thành người thống trị vùng đất này nên gã không có chút hứng thú nào đối với luyện võ.
Bởi vì trong mät gã, dù võ lực của một người có mạnh đến đâu thì có thể ra sao chứ?
Quyền lực mới là vương đạo!
"Khi thực lực của một người đạt đến một cảnh giới nhất định, người đó cũng có thể trở thành kẻ thống trị một phương."
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của gã, Tư Đồ Tiếu nhàn nhạt nói: "Giống như lão phu đây, lấy đầu của một Thượng tướng trong hơn nghìn quân dễ như trở bàn tay, cậu hiểu ý của lão phu chứ?”
Tân Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn qua có vẻ cái hiểu cái
Tư Đồ Tiếu khẽ thở dài, nói: "Lão phu hỏi cậu, cậu có muốn báo thù không?"
Hai chữ báo thù như một mũi kim đâm thẳng vào trong cơ thể của Tân Hạo Nhiên.
Gã hận Lý Trạch Vũ, hận không thể băm văm đối phương, cuối cùng ngũ mã phanh thây đến chết.
Bởi vì tất cả những gì gã phải chịu đều do Lý Trạch Vũ ban tặng!
Cho nên mấy ngày qua đến nằm mơ gã cũng muốn trả thùi
Nhưng khi nghĩ rằng ngay cả Giang Mộ Bạch cũng chết trong tay đối phương, gã đành bất đắc dĩ từ bỏ ý nghĩ này.
"Chỉ cần cậu trở thành đệ tử của tôi, một ngày nào đó cậu sẽ trở thành cao thủ đệ nhất thiên hại"